Xuyên không thành ác nữ nuôi chồng tàn phế - Chương 457
Cập nhật lúc: 2025-12-13 12:59:33
Lượt xem: 0
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/1BEc3XL2AM
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Bọn họ lên trời mới nhận mặt trời lên cao.
Khi việc thì thấy gì, nhưng dừng , bọn họ mới cảm thấy bụng đói cồn cào.
Mọi vội vàng thu dọn công cụ, về phía Sở Trường Phong và Thẩm Chỉ.
"Chủ nhân, hai tới đây?"
Sở Trường Phong: "Đến xem ký túc xá của xây thế nào , chắc nửa tháng nữa là cần chen chúc trong lều nữa , còn đang tìm đầu bếp cho đây."
Nghe , lập tức dừng bước.
"Chủ nhân... Hay là đừng thuê đầu bếp nữa, thể mỗi tháng phát thêm chút tiền cơm cho bọn ?"
Sở Trường Phong và Thẩm Chỉ ngẩn .
"Tại ?"
Có gãi đầu, ngượng ngùng : "Bọn tự chợ ăn, chợ quá nhiều đồ ăn ngon."
Hai dở dở .
nghĩ cũng thấy hợp lý.
Chợ nhiều đồ ăn phong phú, còn đồ ăn của đầu bếp sẽ đổi nhiều, hơn nữa, nếu ngoài ăn, chắc bọn họ cảm thấy tốn kém.
"Được thôi, miễn là hối hận."
"Không hối hận! Không hối hận!"
"Vậy thì mỗi tháng phát thêm cho 300 văn tiền."
Mọi vui sướng thôi, bọn họ nghĩ cùng lắm chỉ 200 văn, ngờ tận 300 văn, vượt xa mong đợi.
"Cảm ơn chủ nhân!"
Sở Trường Phong và Thẩm Chỉ xem ngọc thạch mà bọn họ khai thác trong hai ngày qua, tuy loại thượng hạng nhưng cũng .
Những viên ngọc thạch cất trong lều, A Mạc thủ lĩnh còn cử canh giữ, ai thể đến gần.
Trong khi đó, đội khai thác chỉ mau chóng đến chợ tìm đồ ăn ngon, nên cùng bọn họ.
Khi đến chợ, vì trưa nên bận rộn việc, đông đúc như tối qua.
đối với đội khai thác mà , như quá ! Không xếp hàng đương nhiên là .
Trên đường là mùi thơm của đồ ăn, bọn họ vốn còn ăn lẩu cay, nhưng một đoạn, bọn họ nhanh chóng món khác thu hút.
Nhìn thấy bên đường bán khoai tây nanh sói, ai nấy đều chảy nước miếng, vội vàng xếp hàng mua vài phần.
Một phần lớn chỉ 5 văn tiền, hai ăn chung một phần, ngon đến mức quên cả trời đất.
Khoai tây nanh sói giòn cay lập tức trở thành món yêu thích của bọn họ, thậm chí còn ngon hơn cả lẩu cay tối qua.
Bọn họ ăn khoai tây nanh sói, thấy tiệm mì lạnh liền .
Làm việc trời nóng cả sáng, bọn họ thử xem mì lạnh thực sự giải nhiệt .
Rất nhanh, từng phần mì lạnh bưng lên bàn.
TBC
Mọi , ai nên ăn thế nào, thấy , tiểu nhị lập tức giúp bọn họ trộn mì.
Mùi thơm của dưa leo, cà rốt và tương vừng bay , lâu , từng sợi mì đều phủ đều nước sốt sánh mịn.
"Mời ăn."
Mọi lập tức cầm đũa lên, từng ngụm từng ngụm ăn.
Mì lạnh sợi dai, mát lạnh, hương vị thơm, một chút cũng nóng, đều ăn ngon lành, kết hợp với khoai tây nanh sói bọn họ mới mua, tuyệt!
Sau khi ăn xong, bọn họ rời khỏi tiệm mì, vẻ mặt thỏa mãn.
Lúc ngang qua quầy khoai tây nanh sói, bọn họ thấy nhiều của bộ tộc A Mạc đang cầm chén lớn xếp hàng.
Hỏi mới , cứ cách vài ngày, bọn họ đến mua khoai tây nanh sói về ăn với cơm, đối với bọn họ, món khoai tây nanh sói còn thơm ngon hơn cả thịt hầm của bọn họ.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-khong-thanh-ac-nu-nuoi-chong-tan-phe/chuong-457.html.]
Ngoài khoai tây nanh soi, bọn họ còn mua đậu hũ chiên, hai món đều rẻ hương vị ngon, thậm chí còn mang theo hai cái chén, một chén đựng khoai tây, một chén đựng đậu hũ.
Đội khai thác chằm chằm đậu hũ chiên bên cạnh, bắt đầu chảy nước miếng.
sờ cái bụng căng tròn, bọn họ đành nhịn.
Không vội, bọn họ mới mấy ngày thôi mà, buổi tối đến ăn!
Khi trở về lều, Sở Trường Phong và Thẩm Chỉ chuyện với bọn họ một lúc, đặt một quy củ rời .
Nhóm công nhân khai thác tranh thủ còn thời gian xuống ngủ một lát.
Hiện tại thời tiết nóng, buổi trưa bọn họ nghỉ ngơi một canh giờ rưỡi, đợi trời bớt nắng mới tiếp, nhưng buổi chiều sẽ thêm nửa canh giờ.
Dù , lúc đầu thỏa thuận rõ ràng, nghỉ trưa lâu hơn thì chiều bù thời gian.
Đội khai thác và nhà xưởng đều việc đấy, nên Sở Trường Phong và Thẩm Chỉ cũng thể nghỉ ngơi một hai ngày.
bọn họ chỉ ở nhà một ngày, thì Lam Lập đến tìm, là lá khoai tây vàng hẳn, ông và huyện lệnh thông báo cho bá tánh đào khoai tây, bảo bọn họ ngày mai cũng theo xem.
Việc lớn như , hai chắc chắn là .
Sáng sớm hôm , mặc kệ là trong thành ngoài thành, các bá tánh ai cũng vác cuốc ruộng.
Bọn họ mỗi nhà mỗi hộ đều trồng khoai tây.
Lam Lập và huyện lệnh cũng đến ruộng thị dát.
Các bá tánh học cách đào khoai từ , bọn họ nắm chặt cuốc, gấp chờ nổi đào lên xem khoai tây trông .
Đợi Sở Trường Phong và Thẩm Chỉ đến đủ, huyện lệnh hiệu cho bắt đầu đào.
Cả cánh đồng vang lên tiếng cuốc xới đất, một nhát cuốc xuống, từng củ khoai tây tròn trịa lăn .
"A a a! Khoai nhà thật sự lớn!"
"Khoai tây nhà sợ là đến hai ba cân! Nhà các ngươi bì !"
Có đào liền đào khoai tây vương, dùng cả hai tay mới bưng nổi.
"Nhà cũng ! Khoai tây nhà cũng lớn! Còn lớn hơn nhà ngươi!"
Cũng phục, giơ từng củ khoai tây lớn khoe.
cũng suýt thành tiếng: "Khoai tây của ! Hỏng !"
Thì , thành thạo kỹ thuật đào khoai tây bổ cuốc xuống đúng chỗ, củ khoai trong đống đất bổ đôi.
Rõ ràng là một củ khoai tây lớn, mà đào hỏng mất, cảm giác còn đau hơn cắt thịt chính .
"Khoai tây của !"
"Ngươi thể đào khoai tây như thế , đào nghiêng xuống, như mới hỏng."
Người ở ruộng bên cạnh thấy khoai tây hỏng đều cảm thấy đau lòng, vội vàng chỉ dạy.
Sau một hồi kêu , nắm kỹ thuật đào khoai tây, đào nhiều củ khoai lớn, ai nấy đều vui vẻ trở .
Mọi cứ đào khoai tây, phát hiện bao lâu mà đầy một sọt lớn, các bá tánh đang bỗng chốc òa .
Từng quỳ xuống ruộng, dập đầu cảm tạ Lam Lập, cảm tạ huyện lệnh, thậm chí còn dập đầu Sở Trường Phong và Thẩm Chỉ.
Bá tánh Bắc Dương bọn họ, đất đai của bọn họ từ đến nay từng trồng nhiều lương thực như , điều , đây bọn họ dám nghĩ tới.
hôm nay những trồng , mà còn sản lượng cao đến mức đáng kinh ngạc.
Nếu mang hết khoai tây về nhà, từ nay về bọn họ còn sợ đói ?
Vậy nên, tướng quân, huyện lệnh, còn cả Sở gia cung cấp giống khoai tây , đối với bọn họ mà chẳng khác nào thần tiên.
Mọi nức nở, như thể đang trút hết những tủi hờn vì bao năm chịu cảnh đói khát, đất đai cằn cỗi trồng lương thực.
Lam Lập và huyện lệnh bờ ruộng, tiếng của , trong mắt cũng tràn đầy lệ nóng.
Có khoai tây , Bắc Dương... sẽ còn ngưỡng mộ Trung Nguyên nữa, bọn họ cũng chẳng sợ gì nữa.