Xuyên không thành ác nữ nuôi chồng tàn phế - Chương 462

Cập nhật lúc: 2025-12-13 12:59:38
Lượt xem: 0

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/BM51iBiBc

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Cuối cùng, Chu Bỉnh Lâm tiền đồ mà cầm theo vài miếng khô bò cay rời khỏi nhà xưởng.

Đến trưa, Sở Trường Phong và Thẩm Chỉ đưa bọn họ đến nhà ăn ăn cơm.

Chủ tớ ba ở trong lòng nghĩ, cơm cho công nhân ăn chắc cũng ngon .

khi đến nhà ăn, ngửi thấy mùi thơm phát từ nhà ăn, bọn họ cũng dám nghĩ như nữa.

Hôm nay đồ ăn là sườn heo chua ngọt, cà tím xào, khoai tây chiên, còn canh bí đỏ ngọt thanh.

Bọn họ liền giống như công nhân trong nhà xưởng, mỗi cầm một khay cơm lớn, lấy phần ăn bắt đầu ăn cơm.

"Ăn ngon!"

Ăn một miếng, Chủ Bỉnh Lâm nhịn mà tán thưởng.

Món sườn heo chua ngọt , còn ăn ở tiệm cơm, đây là đầu tiên, nhưng thực sự quá ngon!

Chu Mộc và Chu Minh càng ăn đến ngon lành.

Sở Trường Phong : "Đầu bếp ở nhà ăn đều học tù nghệ từ tiệm cơm chúng , tuy so còn kém đồ ăn trong tiệm cơm, nhưng cũng ăn ngon."

Trong lòng Chủ Bỉnh Lâm khẽ chấn động, Sở gia quả thực giống thường, đưa mắt xung quanh, phát hiện công nhân nào cũng phần ăn giống hệt bọn họ, lượng cũng ít hơn chút nào.

Từ đến nay, từng thấy chủ nhân nào đối đãi công nhân như .

Hơn nữa, mỗi ngày bọn họ còn ăn ba bữa đầy đủ, mỗi bữa đều trái cây.

Những công nhân đời thật sự là tích phúc mới thể tìm công việc như .

Trong lòng nhịn nghĩ ngày thường đối với hạ nhân cùng các công nhân quá hà khắc .

Tuy rằng các công nhân công cho , điều kiện đưa xem như , nhưng so với Sở gia thì còn kém xa lắm.

Trong lòng nghĩ, miệng và tay cũng ngừng.

Ăn cơm xong, Sở Trường Phong và Thẩm Chỉ dẫn xem rượu mà bọn họ mới trong thời gian .

Hiện nay công nhân trong xưởng rượu tổng cộng bốn .

Vốn bọn họ tự , nhưng thật sự là lo liệu quá nhiều việc, cuối cùng, bọn họ mua bốn đến đây giúp.

Người như mới thể yên tâm dạy kỹ thuật ủ rượu.

Vừa bước xưởng rượu, mùi thơm nồng của rượu liền xộc thẳng mũi.

Hiện giờ, rượu trái cây nhà bọn họ ủ trực tiếp dùng trái cây và đường như lúc đầu, mà ủ với rượu.

Xưởng rượu hiện tại là một gian lớn ngăn từ xưởng chính, bãi đất trống bên cạnh còn công nhân đang thi công xây dựng thêm nhà xưởng mới.

Thẩm Chỉ chuẩn xây dựng một xưởng rượu chân chính, đến lúc đó đặt dụng cụ ủ rượu trắng, thể sản xuất rượu trắng lượng lớn.

Hơn nữa, ngoại trừ rượu trái cây rượu trắng, bọn họ còn thể ủ rượu khác.

Chuyến Trung Nguyên , Thẩm Chỉ mang theo vài cây nho về trồng trong gian, chờ nuôi trồng định, là thể dùng để ủ rượu nho.

Cho nên xưởng rượu xây lớn hơn một chút.

Ba chủ tớ Chu Bỉnh Lâm xưởng rượu còn đang xây, há hốc mồm.

"Nhà xưởng của các ngươi lớn , ... Còn xây thêm..."

"Lúc mới bắt đầu thôi, chờ một thời gian nữa thời tiết lạnh, nhà xưởng chúng sẽ bắt đầu kẹo hạnh nhân, chỗ còn đủ ."

Chu Bỉnh Lâm nuốt nước miếng, việc ăn thật sự lớn.

"Đi thôi, ông chủ Chu, cho ngươi nếm thử rượu nhà chúng mới ủ."

Vào kho rượu, Sở Trường Phong lấy một vò rượu nửa tháng, mở vò rượu rót cho một chén.

Rượu màu sắc , nhưng mùi rượu còn quá nồng, nhưng cho dù như , cũng uống ngon.

Chu Bỉnh Lâm khỏi gật đầu,"Vậy là tệ ."

Thẩm Chỉ: "Cái còn , đợi thêm một tháng nữa mới thể uống, nhưng nếu ngài chở rượu về, khi đến nơi thì thời gian vặn."

"Ông chủ Chu, kho rượu của thể xuất cho ngài một nửa, cộng thêm rượu trong nhà, ước tính thể lấy bốn trăm vò.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-khong-thanh-ac-nu-nuoi-chong-tan-phe/chuong-462.html.]

Nụ của Chu Bỉnh Lâm khựng ,"Sao... chỉ bốn trăm vò?"

Thẩm Chỉ khẽ một tiếng,"Ông chủ Chu, ngài nhiều đặt rượu trái cây của chúng , bởi vì ngài đặt nhiều, là khách hàng lớn, nên chúng mới cố gắng để cho ngài nhiều như , nếu là khác, chỉ sợ chỉ thể chia hai trăm vò."

Sở Trường Phong: "May mà ngài tới sớm, nếu tới muộn một chút, chỉ sợ một trăm vò cũng quá sức."

Chu Bỉnh Lâm hô hấp run lên, nghĩ mà sợ, may mà tới nhanh.

cũng vô cùng hối hận, sớm như sẽ ở trong thành ăn uống lung tung mấy ngày! Nếu khi sẽ lấy năm trăm vò .

Ai nha, chỉ lỡ chuyện!

Hắn nghiến răng về phía Chu Mộc cùng Chu Minh, đều trách hai tên tham ăn !

Chu Mộc và Chu Minh chằm chằm mơ hồ tủi .

Lão gia bọn họ ? Trừng mắt bọn họ gì? Mắt co giật?

Thật sự là kỳ quái.

Chẳng lẽ ăn lẩu, ăn đồ nướng?

bọn họ ngoại trừ ăn, cũng chút chính sự nha. Hôm nay vẫn là mua rượu , ăn gì chờ về trong thành .

Chu Mộc Chu Bỉnh Lâm thở dài.

Chu Bỉnh Lâm: "..."

Không , bệnh ?

Một chút cũng ý thức sai lầm của còn tính, còn khiêu khích !

Hai tên tiểu t.ử thối sợ là ngứa da .

"Ông chủ Chu? Ông chủ Chu?"

"A... hả?"

Chu Bỉnh Lâm vội vàng hồn,"Sao ?"

"Ngài xác định bốn trăm vò , đúng ?" Thẩm Chỉ hỏi.

TBC

"! Muốn!"

"Hôm nay chúng liền ký khế ước ?"

"Được!"

Khế ước bốn trăm vò rượu trái cây ký, hai ngàn lượng liền tới tay.

Khi ký tên, Thẩm Chỉ luôn mỉm . Cuối cùng thì vốn bọn họ đầu tư cũng thu hồi .

Lần Chu Bỉnh Lâm đến vốn chỉ định mua rượu trái cây, nhưng khi ăn thử mứt trái cây, khô bò cay, trái cây khô trong xưởng, quyết định mạnh tay mua thêm 100 cân khô bò cay và 100 cân trái cây khô.

Còn về mứt trái cây, vì thể bảo quản lâu, thời tiết ở đây nóng nên thể vận chuyển, chỉ đành thể từ bỏ.

Mua xong hàng, Chu Bỉnh Lâm Bắc Dương thêm vài ngày. Vì là khách hàng lớn của Sở gia, nên Thẩm Chỉ phá lệ, cho phép cần xếp hàng khi ăn ở bất kỳ cửa hàng nào của bọn họ.

Chu Bỉnh Lâm vui vô cùng, Chu Mộc và Chu Minh cũng vui vẻ đến mức nhảy cẫng lên, đây bọn họ xếp hàng phơi nắng, khổ sở.

Chủ tớ ba ăn một lượt ở tiệm lẩu, tiệm đồ nướng và tiệm cơm, đó còn dạo ở chợ thông thương giữa Bắc Dương và bộ tộc A Mạc để ăn thử lẩu cay, bún, còn ăn cả đậu hũ thối.

Thậm chí Chu Bỉnh Lâm còn trải nghiệm cưỡi ngựa chạy băng băng thảo nguyên.

Chơi đùa ăn uống, thời gian tới quá dài, cho dù luyến tiếc cũng đến lúc rời .

Hôm rời , chỉ Chu Bỉnh Lâm vui, mà Chu Mộc và Chu Minh cũng ủ rũ.

Những trong thương đội của bọn họ mấy ngày nay cũng ăn ít thứ , giờ rời cũng cảm thấy luyến tiếc.

Trên đường về, cả đoàn trông cứ như mất cha .

"Lão gia, khi nào chúng mới thể trở ?"

"Lão gia, ngài xem, chúng mang về nhiều rượu như , thể bán tới khi nào? Có lẽ đến cuối năm sẽ hết, đến lúc đó chúng đây?"

Chu Bỉnh Lâm chậc lưỡi: "Còn cần các ngươi ? Tất nhiên là !"

 

Loading...