Xuyên không thành ác nữ nuôi chồng tàn phế - Chương 463

Cập nhật lúc: 2025-12-13 12:59:39
Lượt xem: 0

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/BM51iBiBc

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Vị khách hàng lớn Chu Bỉnh Lâm , Sở Trường Phong và Thẩm Chỉ còn cảm thấy luyến tiếc.

Nói thật, còn khiến yêu thích, cũng cò kè mặc cả với bọn họ.

Làm ăn với như sảng khoái!

Mấy ngày nay thoáng cái kiếm mấy ngàn lượng bạc, Sở Trường Phong và Thẩm Chỉ đột nhiên liền cảm giác cả mệt mỏi đều biến mất.

Cũng phía còn ông chủ lớn nào tới nữa .

Đừng thấy ở Bắc Dương nhiều, nhưng kỳ thật mua rượu của bọn họ nhiều lắm chỉ mua 100 vò, phần lớn là mua mấy chục vò.

Còn nhiều mua những thứ như thịt khô bò cay và các đồ ăn vặt khác.

Điều đáng mừng nhất là thỉnh thoảng bá tánh Bắc Dương sẽ mang khoai tây chợ bán, Trung Nguyên khi ăn khoai tây chiên cũng tò mò mua một ít.

Bọn họ ngạc nhiên khi thấy một củ khoai tây thể nặng đến hai ba cân, nhưng tạm thời ai nhận sản lượng của khoai tây thể cao đến mức nào.

Nhìn chung, các bá tánh Bắc Dương cũng theo kiếm lợi ít bạc.

Cùng lúc đó, sổ con của Lam Lập và huyện lệnh Bắc Dương dâng lên mặt Đại An Đế.

Thấy sổ con do Lam Lập trình lên, ánh mắt Đại An Đế thoáng qua một tia nghi hoặc.

Chẳng lẽ Bắc Dương xảy chiến sự?

Hắn mở sổ con , nhanh một lượt, nhíu mày, sững một lúc, đó nữa.

Sau khi xác nhận nội dung sổ con, đột nhiên bật dậy.

"Bệ hạ!"

Thái giám hầu hạ bên cạnh giật hoảng sợ ,"Ngài cảm thấy thoải mái ? Nô tài lập tức mời thái y!"

"Không cần."

Đại An Đế hô hấp run rẩy, tay cầm sổ con vẫn còn run.

Trong sổ con rằng một loại lương thực thể đạt sản lượng một vạn cân một mẫu, , mặc dù cảm thấy Lam Lập sẽ dối, nhưng ngoài sự khiếp sợ, Đại An Đế .

Bởi vì điều như chuyện viển vông, là điều thể nào xảy !

... thực sự là thể ?

Hắn xuống, cầm sổ con một nữa.

Hắn kỹ từng chữ, thậm chí còn nghi ngờ Lam Lập ghi nhầm .

sổ con thật sự sai sót gì.

Lão thái giám hầu hạ bên cạnh thấy cứ chăm chú một tờ sổ con từ sáng đến tối, khỏi lo lắng.

Rốt cuộc là ai dâng sổ con mà khiến bệ hạ phiền muộn như ?

Bệ hạ đăng cơ đến nửa năm, chiến sự cũng mới yên hơn nửa năm.

Dù cuộc sống của bá tánh dần khôi phục, nhưng bá tánh cũng từng chịu quá nhiều áp bức.

Vì sự phát triển của Đại An, vì để bá tánh thể no đủ, bệ hạ ngày ngày lo nghĩ, ban đêm thường xuyên mất ngủ.

Lão thái giám cũng lo lắng theo.

Mặc kệ chăm sóc như thế nào, mặc kệ ngự y nghĩ cách gì, Đại An Đế vẫn thể ngủ ngon giấc.

Bệ hạ tuy còn trẻ, nhưng nếu cứ tiếp tục thế , thể chịu nổi?

Thấy thời gian còn sớm nữa, bệ hạ vẫn còn xem sổ con, lão thái giám nhịn bước lên hai bước,"Bệ hạ, sắc trời còn sớm nữa, nên nghỉ ngơi thôi."

Đại An Đế lắc đầu, nhắc nhở, lúc mới buông sổ con nghiền ngẫm một ngày xuống, bắt đầu xem sổ con khác.

"Không , chờ phê xong những sổ con ."

Cứ như tới tận nửa đêm

"Haiz..."

Chờ đến khi giường nghỉ ngơi, lão thái giám thở dài.

Ngày hôm , thượng triều xong, Đại An Đế gọi tể tướng đến, cũng cùng tể tướng thương lượng cái gì.

Tóm ngày hôm đó, chuyện quan trọng trong triều đều tạm thời giao cho tể tướng xử lý.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-khong-thanh-ac-nu-nuoi-chong-tan-phe/chuong-463.html.]

Còn Đại An Đế dẫn theo một đội nhân mã về phía Bắc Dương.

——

"Chủ nhân! Khối phỉ thúy điêu khắc thành phẩm, ngài mau tới xem một chút!"

Khi Thẩm Chỉ và Sở Trường Phong đến khu mỏ ngọc thạch kiểm tra tình hình, thợ điêu khắc kéo .

Hai sửng sốt, vội vàng theo .

Đi tới phòng của , hai liếc mắt một cái liền thấy đồ vật đang che vải đen bàn.

Thợ điêu khắc vén tấm vải đen lên, để lộ một món trang trí bằng phỉ thúy tinh xảo tuyệt .

Sở Trường Phong và Thẩm Chỉ đều ngây .

Thật sự .

Đồ trang trí mà thợ điêu khắc chính là một chậu hoa.

Những bông hoa và lá đó điêu khắc mỏng như cánh ve, sống động như thật.

Thật thể tưởng tượng đây là tác phẩm điêu khắc thủ công.

Hai chằm chằm món đồ trang trí , ánh mắt dần dần chuyển sang thợ điêu khắc.

Bọn họ mời một thợ tay nghề cỡ nào đây?

Kỹ nghệ như thợ điêu khắc bình thường nào cũng , dù thì cũng luyện tập mấy chục năm mới đạt .

Thế nhưng thợ bọn họ mời đến chỉ mới ngoài ba mươi, tay nghề quả thực là hiếm .

Người thợ điêu khắc cũng đầy đắc ý, tác phẩm dành hẳn hai tháng trời để thành.

Hai tháng qua, gần như ăn ngủ, cũng may thành phẩm cuối cùng khiến vô cùng hài lòng.

Một tác phẩm tinh xảo như thế , nên định giá bao nhiêu mới xứng đáng?

Sở Trường Phong và Thẩm Chỉ đều thể quyết định ngay .

A Mạc thủ lĩnh cũng đặc biệt đến xem, cũng tác phẩm cho sợ ngây .

Hắn dám tin, chằm chằm nam nhân nhỏ gầy mặt một lúc lâu, bàn tay của , nhịn mà nắm lấy: "Thứ mà tạo ? Chẳng lẽ là thần tiên hạ phàm ?"

TBC

Thợ điêu khắc lớn.

Sở Trường Phong và Thẩm Chỉ cũng nhịn mà bật .

A Mạc thủ lĩnh nhẹ nhàng chạm món đồ trang trí bằng ngọc, cảm thán : "Thứ như , thể đổi lấy mười lượng hoàng kim ?"

Đối với bộ tộc A Mạc, bọn họ phân biệt giá trị của ngọc, bọn họ chỉ vàng bạc mới là thứ đáng giá.

Nghe , Sở Trường Phong và Thẩm Chỉ nhịn mà trợn trắng mắt.

Tác phẩm mất hai tháng để chế tác, bàn đến công sức bỏ , chỉ riêng chất lượng của viên ngọc thôi cũng thể bán vài vạn lượng, thậm chí mười mấy vạn lượng bạc.

Còn kể đến giá trị nghệ thuật của nó.

"A Mạc thủ lĩnh, ngài cứ chờ để kiếm tiền ."

"Vậy các ngươi cứ mang nó , các ngươi quen nhiều, chừng chẳng mấy chốc liền bán ."

Hiện tại, A Mạc thủ lĩnh vẫn nhận giá trị thật sự của món đồ , còn quá trân trọng nó. lâu , khi cầm trong tay một hòm hoàng kim lớn, liền trực tiếp choáng váng.

Hiện giờ tạm thời nhắc đến.

Sở Trường Phong và Thẩm Chỉ khi mang món đồ trang trí bằng ngọc về liền cẩn thận cất giữ.

Trong thời gian ít đến nhà bọn họ nhập hàng, nhưng vẫn thấy vị đại phú hào nào.

Món đồ ngọc ai cũng thể mua nổi, cần tìm một mua xứng tầm.

Nghĩ tới nghĩ lui, bọn họ chợt nhận Chu Bỉnh Lâm là một ông chủ giàu thiếu tiền, một như thế, bằng hữu của chắc hẳn cũng là những giàu .

Vì thế Sở Trường Phong liền thư cho , hỏi xem quen ai yêu thích ngọc , rằng bọn họ một món đồ trang trí bằng ngọc thượng phẩm, giá trị hề nhỏ.

Khi Chu Bỉnh Lâm thư, ngẩn một lúc.

Ông chủ Sở còn kinh doanh cả ngọc ?

 

Loading...