Xuyên không thành ác nữ nuôi chồng tàn phế - Chương 464

Cập nhật lúc: 2025-12-13 12:59:40
Lượt xem: 0

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/BM51iBiBc

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

"Thái t.ử điện hạ, ngài đừng chạy lung tung nữa, nô tài... nô tài theo kịp... hộc..."

Khi đoàn của Đại An Đế sắp đến Bắc Dương, một đường đều là thảo nguyên, là tráng lệ

Chuyến , còn mang theo vị tiểu thái t.ử sáu tuổi.

Tiểu thái t.ử từng thấy cảnh như , cái gì cũng cảm thấy tò mò.

Vậy nên, xe ngựa dừng để nghỉ ngơi, tiểu thái t.ử lập tức nhảy xuống, chạy tung tăng thảo nguyên.

Đám cung nhân đều đuổi theo kịp.

"Oa... bướm kìa!"

Tiểu Thái t.ử bước chân ngắn nhỏ, chạy như bay thảo nguyên đuổi theo con bướm nhỏ, khiến đám cung nhân chạy theo đằng mệt đứt .

"Phụ hoàng... cha! Cha! Người mau tới đây nha, ở đây bướm !"

Vừa đuổi theo bướm, tiểu thái t.ử gọi Đại An Đế.

Đại An Đế khẽ mỉm : "Diệp Nhi, nếu bắt thì mau về, đừng chạy lung tung."

TBC

tiểu gia hỏa : "Cha, con bắt con bướm để tặng cho ! Nhất định con sẽ bắt !"

Đại An Đế bất đắc dĩ , cũng để mặc con trai .

Văn công công hầu hạ bên cạnh híp mắt .

Trước khi bệ hạ đăng cơ cưới hoàng t.ử phi và một đứa con trai duy nhất.

Sau khi đăng cơ, bệ hạ cũng nạp thêm phi tần nào khác, trực tiếp lập tiểu hoàng t.ử thái tử.

Mặc dù bệ hạ nghiêm khắc với tiểu thái tử, nhưng càng nhiều hơn là sủng ái.

Văn công công ở trong cung nhiều năm, gặp qua quá nhiều chuyện, ông từng hầu hạ thái thượng hoàng, thái thượng hoàng nhiều nhi nữ, nhưng đối với nhi nữ chẳng chút tình cảm phụ t.ử nào.

Những hoàng t.ử khác hoàng phi, trắc phi ít, tiểu hoàng tử, tiểu hoàng nữ càng nhiều, nhưng tâm tư của bọn họ bao giờ đặt ở con cái.

Có hoàng t.ử hoàng nữ thậm chí sinh cũng từng gặp qua phụ vương của bọn họ.

Chỉ bệ hạ là khác.

Văn công công nghĩ, một cha như bệ hạ bồi dưỡng thái t.ử điện hạ, nếu leo lên ngôi vị hoàng đế, cũng nhất định giống như phụ hoàng , là một vị minh quân.

"Đi thôi, chúng cũng——"

Đại An Đế dậy xuống xe ngựa tiểu thái tử, bỗng nhiên một mũi tên xé gió bay đến.

Văn công công dọa đỏ mắt,"Hộ giá!! Hộ giá!!"

"Có thích khách!! Hộ giá!"

Chỉ trong nháy mắt, xung quanh xuất hiện một nhóm thích khách mặc đồ đen, bọn chúng ẩn nấp như thế nào nhưng phát hiện .

Những thị vệ hộ tống đều là cao thủ hàng đầu, bao lâu liền g.i.ế.c c.h.ế.t và thương phần lớn thích khách.

Đại An Đế lấy tinh thần, vội vàng về phía thảo nguyên xa xa.

chỉ thấy mấy cung nhân đang trốn trong bụi cỏ, còn con trai của thì thấy .

Hô hấp run lên, môi mấp máy.

"Giữ một tên để thẩm vấn, còn g.i.ế.c hết cho trẫm!"

"Các ngươi, mau tìm thái t.ử về đây cho trẫm!"

Đại An Đế giận dữ tột cùng.

Mọi lúc mới phát hiện, thảo nguyên còn tung tích của tiểu thái tử.

Sắc mặt đều trắng bệch.

——

"Một lát nữa quân doanh, các ngươi tự về nhà ."

Tan học, một nhóm trẻ con từ trong học đường chạy , Sở Cẩm Chu vội vàng chạy đến chuồng ngựa, dắt Hắc Bảo của , xoay nhảy lên lưng ngựa.

Sở Cẩm Niên cùng bọn Ngưu Ngưu trơ mắt Sở Cẩm Chu cưỡi ngựa phi như bay mất, ai nấy đều hâm mộ thôi.

Sở Cẩm Niên và Mộc Mộc thì dám cưỡi ngựa, còn bọn Ngưu Ngưu thì ngựa, cũng từng học cưỡi, nhưng vẫn dám tự cưỡi ngoài, chỉ thể ngoan ngoãn bộ đến học đường mỗi ngày.

"Haiz... Chúng thôi."

"Vậy chúng về nhà ?"

"Hay là chúng mua đậu hũ thối ăn ? Ta còn ăn khoai tây chiên nữa."

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-khong-thanh-ac-nu-nuoi-chong-tan-phe/chuong-464.html.]

Việc buôn bán đậu hũ thối hiện tại Lâm gia gia giao cho thuê, mấy ngày nay ở trong thành cũng thể mua.

"Ta khát, uống nước chanh."

"Vậy chúng mua!"

Mấy tiểu gia hỏa mỗi đều là tiền tiêu vặt, cũng đủ bọn chúng mỗi ngày khi tan học mua chút đồ ăn vặt lấp đầy bụng.

Thương lượng xong, mấy tiểu gia hỏa lạch bạch chạy về phía phố ăn vặt.

Lúc bọn chúng đến vẫn còn nhiều , nhưng khoa trương như tháng , bọn chúng liền ngoan ngoãn xếp hàng.

Một xếp hàng mua đậu hũ thối, một mua nước chanh, một mua khoai tây chiên.

Qua mười lăm phút, mấy tiểu gia hỏa bắt đầu tập hợp .

"Đây, đậu hũ thối!"

"Mộc mộc, há mồm, đút ngươi ăn khoai tây."

"Thạch đầu ca! Hôm nay khoai tây cay nha! mà ăn ngon!"

Mấy tiểu gia hỏa chia sẻ đồ ăn ngon với , ăn chậm rãi về nhà.

Bên Sở Cẩm Chu còn đang đường đến quân doanh.

Đi ngang qua thảo nguyên quen thuộc, nó tùy ý liếc mắt , chợt thấy một vạt áo màu xanh nhạt thấp thoáng trong bụi cỏ.

Nó ngẩn , kéo chặt dây cương dừng ngựa .

Lại về phía bụi cỏ lúc nãy, nó phát hiện nhầm, đó thực sự là một mảnh quần áo.

Lẽ nào ở đó?

Mang theo hoài nghi, nó xuống ngựa.

Tiến bụi cỏ, khi thấy rõ cảnh tượng mắt, nó sững sờ.

Chỉ thấy một tiểu nam hài mặc quần áo màu lam đang sấp một nam nhân áo đen.

Hai dường như đều ngất xỉu.

Lấy tinh thần, nó vội vàng ôm đứa bé lên, nhưng chạm , nó phát hiện trong tay đứa bé đang nắm chặt một con d.a.o găm, mũi d.a.o cắm thẳng n.g.ự.c nam nhân áo đen .

Sở Cẩm Chu há hốc miệng, nuốt nước miếng, kéo đứa bé , lúc mới phát hiện đứa bé cũng nhiều vết thương.

Còn nam nhân , ngoài con d.a.o găm cắm ở tim, chân cũng vết thương.

Xem hai một trận chiến kịch liệt.

một trưởng thành hại một đứa bé? C.h.ế.t cũng đáng đời!

Sở Cẩm Chu giống những đứa trẻ bình thường khác, nó từng trải qua cảnh chạy trốn, chứng kiến quá nhiều sự tàn nhẫn.

Mặc dù thời gian dài yên bình khiến nó gần như quên những gì trải qua đường trốn chạy, nhưng khi đột nhiên thấy cảnh tượng , nó cũng hoảng hốt.

Một đứa bé nhỏ xíu, đầy thương tích, mà vẫn thể g.i.ế.c c.h.ế.t nam nhân ? Thật là lợi hại!

Nó kiểm tra một chút, xác nhận đứa bé vẫn còn sống, nhịn nhẹ nhàng thở .

Chỉ là, vết thương của đứa bé vẫn đang chảy máu, cần cầm m.á.u ngay lập tức.

Nó nhanh chóng tháo bình nước bên hông xuống, đổ nước linh tuyền lên vết thương của đứa bé.

Mỗi khi ngoài, mỗi trong nhà đều mang theo nước linh tuyền, loại nước thể uống, thể cầm máu, chữa trị ngoại thương, là vật thể thiếu khi ngoài.

Sở Cẩm Chu thở phào, may mà hôm nay nó uống hết nước.

Nước linh tuyền chạm vết thương, m.á.u nhanh chóng ngừng chảy, thậm chí còn kết một lớp vảy mỏng.

Thấy đứa bé vẫn tỉnh , Sở Cẩm Chu thở dài, xem hôm nay thể đến quân doanh .

Sở Cẩm Chu đặt đứa bé lên ngựa, chính cũng leo lên.

"Cũng ngươi là con nhà ai, hiện tại ngươi vẫn tỉnh , cứ mang ngươi về nhà ."

Dứt lời, nó cúi vỗ lưng ngựa,"Hắc Bảo, một lát chạy chậm một chút, định một chút, đứa bé thương trọng thương, ngươi ngoan nha."

Hắc Bảo phun một vẻ đồng ý.

Sở Cẩm Chu ,"Đi thôi."

Trên đường về, Hắc Bảo chậm, như là đang tản bộ.

Chờ về đến nhà, trời cũng tối.

Dọc đường cũng gặp ai, nếu thì mang một đầy m.á.u thế về, chắc sẽ dọa sợ c.h.ế.t khiếp.

 

Loading...