Xuyên không thành ác nữ nuôi chồng tàn phế - Chương 465
Cập nhật lúc: 2025-12-13 12:59:42
Lượt xem: 0
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
"Cha nương!"
"Niên Niên! Mộc Mộc!"
Vừa về đến nhà, Sở Cẩm Chu định gọi giúp đỡ, nhưng gọi mấy vẫn thấy ai.
Nó thở dài, chẳng lẽ vẫn về?
Cột ngựa xong, nó chạy nhà.
Trong nhà chính ai, nhưng trong căn phòng nhỏ , Sở Cẩm Niên và Mộc Mộc đang thắp đèn dầu, chăm chú bài tập.
"Niên Niên, Mộc Mộc! Hai các ngươi mau đây!"
"Ca ca, ngươi về sớm như ?"
Nếu Sở Cẩm Chu đến quân doanh thì thường trở về muộn, thường do cha của bọn chúng đón.
"Ca ca, ngươi kêu chúng gì nha?"
Hai tiểu gia hỏa vội vàng theo ca ca chạy ngoài.
Đi trong sấn liền thấy lưng Hắc Bảo.
"Ai nha! Ca ca! Sao ngươi mang một về ?"
"Hắn là ai nha?"
"Ta cũng là ai, các ngươi mau tới giúp một tay ."
Hai tiểu gia hỏa vội vàng giúp đỡ đỡ xuống.
Sau khi đưa phòng, hai bọn chúng mới phát hiện, là máu.
"A... Hắn... thương nặng như ? Trên quần áo đều là máu!" Sở Cẩm Niên ngây .
Mộc Mộc vội vàng bắt mạch, xem mạch xong, nó nhẹ nhàng thở ,"Niên Niên, đừng lo lắng, vẫn còn sống."
"Ta giúp cầm m.á.u , miệng vết thương đều đóng vảy, chắc là , chỉ là vẫn còn hôn mê."
Hai tiểu gia hỏa gật gật đầu.
Ba cùng cởi bộ quần áo đầy m.á.u đứa bé xuống, tháo giày và vớ, đó tìm băng gạc trong nhà, cẩn thận băng bó vết thương cho đứa bé.
Làm xong việc, Sở Cẩm Châu tìm một bộ áo lót và quần lót của để mặc cho đứa bé.
Đắp chăn cẩn thận đứa bé, ba tiểu gia hỏa mới thở phào nhẹ nhõm, cuối cùng cũng xong việc.
Bọn chúng rảnh rỗi , bắt đầu tò mò quan sát khuôn mặt của .
TBC
Tóc của đứa bé rối, che mất một phần gương mặt, Sở Cẩm Niên vén tóc lên để thấy khuôn mặt của , nhưng thấy ba tiểu gia hỏa liền ngây .
"Hắn... ... quá!" Mộc Mộc lẩm bẩm.
Sở Cẩm Niên gật đầu lia lịa, dù còn mở mắt, nhưng khi ngủ trông .
Rõ ràng là một đứa bé, nhưng đến mức khiến bọn chúng hoài nghi giới tính của .
Không chỉ gương mặt xinh , quần áo đẫm m.á.u cởi sờ lên cũng mềm mại và thoải mái, chất liệu , hẳn là một đứa bé nhà giàu.
Nhìn trang phục của , vẻ Bắc Dương, chắc là đến từ Trung Nguyên.
Cũng là ai xui xẻo như , con thương nặng mà còn thất lạc, sợ là còn đang lóc tìm kiếm khắp nơi.
Trong khi đó, Đại An Đế xui xẻo trong mắt bọn chúng hiện tại vẫn đang tìm tiểu thái t.ử của .
cả ngày lùng sục thảo nguyên, vẫn manh mối, bọn họ , tiểu thái t.ử hẳn bắt cóc.
Sát khí lạnh lẽo bao trùm Đại An Đế, trầm mặc đó, ngay cả Văn công công hầu hạ bên cạnh cũng dám đến gần.
Văn công công trong lòng thấp thỏm yên, tiểu thái t.ử của bọn họ mới sáu tuổi, rơi tay kẻ nào. Nếu xảy chuyện gì bất trắc thì đây?
Đó chính là thái t.ử của Đại An!
Hôm nay, đám áo đen rõ ràng chuẩn từ , mục tiêu chính là cướp lấy thái tử.
Lúc thực hiện ...
Đại An Đế trầm mặc hồi lâu, siết chặt nắm tay,"Sáng mai, trực tiếp tiến thành Bắc Dương."
"Dạ, bệ hạ." Văn công công vội vàng đáp.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-khong-thanh-ac-nu-nuoi-chong-tan-phe/chuong-465.html.]
Bên , Sở Trường Phong và Thẩm Chỉ về đến nhà, liền phát hiện con trai lớn nhà cứu về một đứa bé.
Hai kiểm tra vết thương của đứa bé, thấy gì đáng ngại mới thở phào nhẹ nhõm.
Sở Cẩm Chu thực lo lắng, nó cha nương trách vì cứu .
Nhìn thấy tiểu gia hỏa vẻ khẩn trương, Thẩm Chỉ xoa đầu an ủi: "Đừng sợ, hôm nay lúc cứu con sợ ?"
Sở Cẩm Chu: "Nương, con cứu về, trách con ?"
"Ta trách con gì? Chu Chu của cúng đang việc mà!" Thẩm Chỉ nhẹ nhàng xoa đầu con trai,"Đây là điều đáng khen ngợi."
Sở Cẩm Chu nhẹ nhàng thở , mặt nữa nở nụ .
Vết thương ngoài da của đứa bé xử lý thỏa, Sở Trường Phong và Thẩm Chỉ đỡ đứa bé dậy, cho nó uống một chén nước linh tuyền.
Hôn mê lâu như , bao giờ mới tỉnh .
Hỏi Mộc Mộc, Mộc Mộc đây là do mất m.á.u quá nhiều, lẽ bao lâu nữa sẽ tỉnh.
Đứa bé là bọn nhỏ nhà cứu về, bọn chúng xung phong nhận việc chăm sóc, Sở Trường Phong và Thẩm Chỉ cũng để mặc cho bọn chúng .
Đứa bé từ đến? Đã xảy chuyện gì? Bọn họ ai , chỉ thể đợi nó tỉnh dậy hỏi.
Mộc Mộc thương thể sẽ sốt, vì thế ba cứ phiên túc trực bên giường, thỉnh thoảng chạm trán đứa bé để kiểm tra nhiệt độ.
May mà đứa bé sốt, ba tiểu gia hỏa cũng mệt mỏi, từ lúc nào gục xuống mép giường ngủ say.
Sáng hôm .
Đứa bé giường chậm rãi mở mắt .
Khoảnh khắc tỉnh dậy, nhớ tới chuyện xảy hôm qua, ánh mắt nó lập tức lạnh lẽo, đột nhiên dậy.
Nó cảnh giác quan sát xung quanh, nhưng nhận đây chỉ là một căn phòng bình thường.
Kỳ lạ, đám áo đen bắt cóc nó hôm qua g.i.ế.c c.h.ế.t nó, cơ thể nó đầy thương tích, nhưng nó nhớ rõ, g.i.ế.c tên áo đen đó.
Sau đó, nó liền ngất .
Vậy thế nào mà nó ở đây? Đây là ?
Không hiện tại phụ hoàng thế nào ?
Nó nhíu chặt mày nhỏ, trong lòng đầy lo lắng, sớm thế hôm qua nó liền bắt bướm, đáng lẽ nó ở bên cạnh phụ hoàng, bảo vệ phụ hoàng!
Trong lòng âm thầm tự trách, cúi đầu xuống, trong tầm mắt đột nhiên xuất hiện ba cái đầu nhỏ đen tuyền, nó giật thiếu chút nữa kêu tiếng.
Ba... ba cái đầu ?!
Nhìn kỹ , hóa là ba đứa trẻ đang gục ngủ bên giường, nó nhẹ nhàng thở , nhưng cũng khỏi thắc mắc, ba đứa trẻ là ai?
"Này... , các ngươi dậy ."
Nó vươn ngón tay chọc chọc từng : "Các ngươi dậy ."
Ba tiểu gia hỏa phiền, con sâu ngủ trong đều bay sạch, mơ màng mở mắt .
Vừa thấy khuôn mặt nhỏ tinh xảo, tuấn tú của đứa bé, động tác ngáp của Sở Cẩm Niên dừng .
Hôm qua cảm thấy đứa bé , nhưng bây giờ khi mở mắt , mới thấy mà là quá, quá, quá !
Sở Cẩm Chu và Mộc Mộc cũng sững sờ.
Đứa bé khẽ nín thở, bọn họ nó gì ?
"Này, các ngươi là ai? Sao ở đây?" Trong mắt nó mang theo cảnh giác.
Phục hồi tinh thần, Sở Cẩm Niên mới giải thích: "Ngươi thương nặng, chảy nhiều máu, là ca ca cứu ngươi về."
Mộc Mộc gật đầu: " , nhờ ca ca , nếu thể ngươi mất m.á.u mà c.h.ế.t ."
Đứa bé sang Sở Cẩm Chu.
Sở Cẩm Chu hỏi: "Tên áo đen đó định g.i.ế.c ngươi ?"
Khuôn mặt đứa bé lập tức căng cứng.
"Ngươi thật lợi hại, chỉ là một đứa trẻ mà thể g.i.ế.c tên áo đen , còn giỏi hơn nữa!" Sở Cẩm Chu chân thành khen ngợi.