Xuyên không thành ác nữ nuôi chồng tàn phế - Chương 467

Cập nhật lúc: 2025-12-13 12:59:44
Lượt xem: 0

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1BEc3XL2AM

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Tiểu thái t.ử thể ngăn cản sự nhiệt tình của , nhưng thật nó cũng thèm lẩu lắm .

Ở Sở gia, tuy rằng nó thể ăn nhiều món, chỉ thể ăn đồ thanh đạm, nhưng những món đó cũng ngon .

Hơn nữa, Sở Cẩm Niên mỗi ngày đều ở mặt nó dẫn nó ăn nhiều đồ ăn ngon, còn chúng còn ngon gấp trăm so với những món mà mỗi ngày nó ăn, khiến nó ngày nào cũng mong chờ.

Vào tiệm lẩu, tuy bên ngoài xếp hàng dài, nhưng vì đây là cửa hàng của Sở gia, nên mấy tiểu gia hỏa đặt chỗ .

Bọn chúng hào hứng kéo tiểu thái t.ử chạy phòng riêng.

Một căn phòng nhỏ, giữa phòng đặt một chiếc bàn, mấy tiểu gia hỏa động tác nhất trí vây quanh bàn.

Tiểu nhị tủm tỉm : "Các tiểu chủ nhân, tới gọi đồ ăn, hôm nay ăn cái gì nha?"

Sở Cẩm Niên gấp chờ nổi lấy thực đơn : "Ca ca, chúng gọi thật nhiều món, đồ ăn ngon đều mang hết lên đây cho chúng ! Hôm nay chúng khách."

Tiểu nhị liếc tiểu thái t.ử bên cạnh mấy tiểu gia hỏa, ánh mắt sáng lên.

Bằng hữu của các tiểu chủ nhân đều đáng yêu xinh như ?

"Hmm... Ca ca, chúng lấy lẩu uyên ương, thịt bò cuộn, thịt dê cuộn, mao bụng... tàu hũ ky, khoai tây..."

Sở Cẩm Niên gọi một loạt đồ ăn, đó để những khác gọi.

Tiểu thái t.ử từng ăn những món , nó gọi, nó cũng nên gọi gì, thấy cũng miễn cưỡng nó.

Sau khi gọi món xong, gọi thêm một phần thịt chiên giòn và mấy ly nước trái cây.

Chỉ một lát , nước lẩu mang lên, các món ăn kèm cũng lượt dọn .

Ngửi thấy mùi thơm của lẩu, tiểu thái t.ử bất giác nuốt nước miếng, đây là loại nước canh gì ? Sao thơm quá ?

thịt và rau đều còn sống, ăn nhỉ? Cứ nấu trực tiếp như ?

Khi đồ ăn mang lên đủ, liền kéo tiểu thái t.ử pha nước chấm.

Tiểu thái t.ử cảm thấy thứ đều mới lạ, lúc pha nước chấm giống như đang chơi đồ hàng , múc cái gì, nó liền múc cái đó.

Pha nước chấm xong, bỏ thịt bò cuộn và thịt dê cuộn nồi, chẳng mấy chốc, thịt chuyển màu.

"Mau lên, mau lên, thịt thể ăn , nếu gắp sẽ dai đó!"

Mọi đồng loạt gắp thịt bỏ chén của tiểu thái tử.

"Tiểu Nhất, ngươi mau ăn , thịt ngon lắm!"

Tiểu thái t.ử vội vàng gắp một miếng cho miệng, ăn một miếng liền sợ ngây .

"Ha ha ha... ăn ngon ?"

Nhìn bộ dạng mê mẩn của tiểu thái tử, đều nhịn mà bật .

Tiểu thái t.ử dùng sức gật đầu: "Ăn ngon, ăn ngon!"

Cuối cùng tiểu thái t.ử hiểu tại mấy ngày nay, Sở Cẩm Niên cứ lải nhải bên tai nó.

Nó vốn nghĩ đồ ăn Sở gia ngon , nhưng ngờ lẩu thể ăn ngon đến mức .

Tiểu thái t.ử một ngụm tiếp một ngụm, ăn dừng .

Ăn một lúc, thịt chiên giòn và nước trái cây cũng mang lên.

Tiểu thái t.ử ăn thử miếng thịt chiên giòn, bên ngoài giòn rụm, rắc thêm chút bột ớt cay nhẹ, liền yêu thích thôi, một nó ăn hết hơn nửa đĩa.

Lại uống một ngụm nước đào, cảm giác cả như đang bay bổng trời.

Sau một bữa lẩu no căng bụng, tiểu thái t.ử lẩu chinh phục.

Nếu phụ hoàng và mẫu hậu cũng thể ăn những món thì !

Đợi đến khi phụ hoàng tìm nó, nhất định nó sẽ dẫn phụ hoàng tới ăn!

"Tiểu Nhất, thôi, chúng dạo phố, ăn no quá , chúng cần tiêu thực thôi!"

Tiểu thái t.ử đương nhiên đồng ý.

Một đám tiểu gia hỏa nắm tay , tung tăng dạo phố.

Tiểu thái t.ử bọn họ cảm nhiễm, tay nhỏ cũng vung vẩy theo.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-khong-thanh-ac-nu-nuoi-chong-tan-phe/chuong-467.html.]

Trong khi tiểu thái t.ử bên đang thời gian thảnh thơi, thì Đại An Đế bên lo lắng đến phát điên, hai ngày chợp mắt.

Sau khi đến Bắc Dương, trực tiếp tìm huyện lệnh và Lam Lập.

Hai thấy Đại An Đế trực tiếp ngây .

Bọn họ ngờ hoàng đế bệ hạ đích đến đây!

Quan trọng hơn là, đến Bắc Dương còn ám sát, tiểu thái t.ử thì mất tích.

Nếu tiểu thái t.ử thật sự thích khách bắt , e là lành ít dữ nhiều!

Bọn họ cũng còn tâm trí để bàn chuyện khoai tây nữa, vội vàng điều tra thích khách, tìm tiểu thái tử.

Trải qua vài ngày nỗ lực, cuối cùng cũng điều tra lai lịch của nhóm thích khách.

Chúng là tàn dư của phản quân, bám theo Đại An Đế suốt dọc đường, chỉ chờ đến khi địa phận Bắc Dương mới tay.

Sau khi kết quả điều tra, Lam Lập lập tức dẫn tiêu diệt nhóm thích khách . Tuy nhiên, vẫn tìm thấy tung tích tiểu thái tử.

Sắc mặt Đại An Đế ngày càng lạnh lẽo, chỉ cần một cái cũng khiến sợ hãi.

Lam Lập và huyện lệnh cũng .

Cũng may Đại An Đế hành động theo cảm tính, tiếp tục phái tìm Tiểu Thái tử. Tạm thời đè nén nỗi lo trong lòng, bắt đầu hỏi về chuyện khoai tây.

Hắn thực sự tin một loại lương thực sản lượng lớn như , là hỏi, nhưng thực chất là chất vấn.

Ánh mắt sắc bén như lưỡi kiếm quét qua bọn họ, cho phép khác dối .

Huyện lệnh lập tức dẫn Đại An Đế kho xem khoai tây.

Đại An Đế khoai tây chất đầy trong kho, cầm một củ lên ước lượng, thấy nó khá nặng.

từng thấy loại lương thực bao giờ, liền nghi ngờ: "Thứ ... thể ăn ?"

Hắn hoài nghi.

"Bệ hạ, khoai tây ăn ngon, chỉ thể món ăn mà còn thể dùng lương thực chính, chỉ cần luộc một củ khoai tây là thể ăn no."

Đại An Đế mặt mang tìm tòi nghiên cứu chằm chằm củ khoai trong tay, : "Các ngươi tìm cho trẫm nếm thử."

"Bệ hạ, là thần đưa ngài đến tiệm cơm của Sở gia dùng bữa? Hạt giống khoai tây là do Sở gia trồng, trong tiệm cơm của bọn họ mỗi ngày đều bán món ăn từ khoai tây."

"Sở gia?" Đại An Đế nhướng mày, trí nhớ , lúc từng đến Sở gia mua d.ư.ợ.c liệu, hiện giờ vẫn còn nhớ rõ hình dáng của Sở Trường Phong.

"Chính là Sở gia bán t.h.u.ố.c !"

thì bộ thành Bắc Dương đều phận Đại An Đế, tiệm cơm ăn một bữa cơm cũng chuyện gì to tát, thế nên đồng ý.

Khi đến tiệm cơm Sở gia, thấy bên ngoài nhiều xếp hàng, Đại An Đế sang huyện lệnh và Lam Lập.

Hắn là một quốc gia chi chủ, chẳng lẽ cũng ở chỗ phơi nắng xếp hàng ?

Lam Lập và huyện lệnh đều quên mất chuyện , vì bình thường bọn họ đến đây cũng xếp hàng.

hôm nay đến đây cũng bình thường!

"Bệ hạ, thần trong với ông chủ một tiếng, ngài chờ một lát." Lam Lập .

Vừa tiệm cơm, Lam Lập liền thấy Lâm Tranh, ông lập tức gọi Lâm Trang đến một góc ai.

"Lam tướng quân, chuyện gì ? Ngài gì với ?" Lâm Tranh cảm thấy khó hiểu.

"Tiệm cơm của ngươi còn phòng riêng nào ? Nhất định ngay lập tức, bên ngoài khách quý."

TBC

"A... cái ..."

"Là đại quan lớn hơn cả và huyện lệnh, đến đây là vì chuyện khoai tây."

Lâm Tranh là quan lớn, vội vàng : "Vậy thì đưa , vốn dĩ hôm nay bọn nhỏ nhà đến ăn cơm, đặc biệt giữ một phòng riêng cho chúng. bọn chúng còn đến, các ngài cứ dùng ."

Lam Lập nhẹ nhàng thở .

Sau khi phòng riêng, Lâm Tranh vội vàng giúp bọn họ gọi món.

Vừa , bà liền thấy Đại An Đế đang chính giữa. Khí chất tự phụ...

Lâm Tranh từng gặp qua ít , nhưng nào nửa phần khí chất của vị .

 

Loading...