Xuyên Không Thành Mẹ Kế Trẻ Của Đại Lão Trong Truyện Niên Đại - Chương 101:-- Ngoại truyện 25 ---
Cập nhật lúc: 2025-10-13 06:00:49
Lượt xem: 1
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/8pYOUfPdMO
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Ban đầu, bà nội đứa bé còn lo lắng cả hai đều là ba mới, dù thuê giúp việc kinh nghiệm nhưng bà vẫn tự đến hỗ trợ.
Ai ngờ, hai họ khá khéo léo, đặc biệt là con trai bà. Không ngờ một đàn ông lớn như mà chăm sóc em bé dáng đến thế.
Khả năng học hỏi của Tống Văn Dã mạnh, khi sinh còn học nhiều khóa. Sau khi sinh, chỉ thích nghi hai ngày thuần thục việc.
Đến khi bé Đô Đô đầy tháng, việc chăm sóc con bé quả thực chẳng còn gì là khó khăn nữa.
Đến nửa tuổi, trở thành một ông bố bỉm sữa siêu cấp. Giang Thính Lan vốn kiên trì cho con b.ú sữa , nhưng đến khi con nửa tuổi thì sữa tự nhiên hết, khiến Đô Đô quấy hai ngày liền.
Tống Văn Dã cho rằng việc uống sữa công thức cũng , nếu nửa đêm Giang Thính Lan cứ dậy cho Đô Đô b.ú thì quá mệt.
Tuy nhiên, trong hai ngày đầu, Giang Thính Lan vẫn thức dậy theo thói quen. Khi sờ thấy vị trí bên cạnh trống rỗng, thấy tiếng động bên ngoài, cô liền thức dậy kiểm tra.
Khi đẩy cửa , cô thấy Tống Văn Dã đang vỗ ợ cho bé Đô Đô, miệng ngừng trò chuyện cùng con gái.
Giang Thính Lan thấy Đô Đô đang ngoan ngoãn vai , nhắm mắt . Đôi môi nhỏ hồng hào của con bé vì b.ú sữa vẫn còn mấp máy.
Tống Văn Dã đầu Giang Thính Lan đang bên cạnh, dịu giọng hỏi, “Anh đ.á.n.h thức em ?”
Giang Thính Lan lắc đầu, đưa tay chọc chọc gương mặt nhỏ phúng phính của Đô Đô.
Đô Đô đang ngủ say bỗng chọc khẽ, khẽ quơ quơ tay nhỏ tỏ vẻ hài lòng. Bàn tay bé xíu vô tình đụng cằm ba, lẽ vì da thịt non mềm chạm râu cằm lún phún mà bé con bắt đầu mếu máo, môi nhỏ trề chực .
Tống Văn Dã vội vàng hạ giọng, vỗ nhẹ m.ô.n.g bé Đô Đô dỗ dành, dỗ thì thầm, “Mẹ cũng là trẻ con thôi con yêu, chúng đừng chấp nhất với nhé?”
Khi còn ở trong bụng , ba kể chuyện cho Đô Đô mỗi ngày, nên bé quen thuộc với giọng của ba vô cùng. Chỉ cần ba chuyện là bé cố nín .
Rồi bé cọ cọ lòng ba, chìm giấc ngủ sâu.
Giang Thính Lan ngờ suýt chút nữa khiến con , cũng chẳng dám động đậy nữa, mãi đến khi Tống Văn Dã đặt Đô Đô chiếc giường con của bé, cô mới ghé sát mép giường, say mê ngắm gương mặt nhỏ bé của con gái, còn giơ tay khẽ vuốt ve bàn tay mũm mĩm của bé. Cô cứ thế ngắm mãi chán.
“Đô Đô đáng yêu thật đấy.” Giang Thính Lan kìm cảm thán một câu, cũng trẻ con đứa nào cũng đáng yêu như .
Tống Văn Dã bên cạnh cô, cô xong, trìu mến con gái sang bên cạnh, “Đô Đô giống .” Cho nên mới đáng yêu như .
Giang Thính Lan lắc đầu. Kỳ thực Đô Đô giống ba hơn nhiều. Bất kể là đường nét khuôn mặt tính cách, ai cũng là con gái nhà Tống Văn Dã. Chỉ một điểm duy nhất giống , chính là thích nhè.
Giang Thính Lan từng nghĩ , nhưng ba kể, hồi nhỏ cô thích , là dứt. Hồi ba cô quan hệ , còn trẻ tuổi, nên thích chăm sóc cô, liền gửi cô cho ông bà nội.
Nghe xong, trong lòng cô tất nhiên vẫn chút xót xa. Đô Đô thì thật hạnh phúc, mỗi môi nhỏ trề là cả nhà phiên dỗ dành.
Đương nhiên bé vẫn thích ba dỗ nhất, chỉ cần ba dỗ một chút là bé nín .
Điều đó khiến cả nhà đều vô cùng ghen tị với Tống Văn Dã, bao gồm cả Giang Thính Lan.
Đến bảy, tám tháng tuổi, bé Đô Đô dù nhưng , bò vững vàng. Hơn nữa, lúc bé ăn dặm và khác đút nữa mà tự ăn.
Tuy nhiên, đau đầu nhất vẫn là bữa ăn dặm. Trẻ con thích bất cứ sự gò bó nào, khi ăn chẳng chịu dùng muỗng mà chỉ thích bốc tay. Mỗi bữa ăn chẳng khác nào một trận chiến: chỉ bé con lấm lem mặt mũi, tay chân, mà sàn nhà và bàn ăn cũng thể thoát khỏi cảnh lộn xộn.
Giang Thính Lan dám là ghét bỏ, chỉ là cô cứ thấy cảnh bừa bộn khắp nơi là dễ căng thẳng. Mỗi cô sắp mở lời cằn nhằn thì Tống Văn Dã nhanh chóng bế bé Đô Đô lem luốc tắm rửa sạch sẽ.
Bàn ăn trong phòng khách sẽ để cho cô giúp việc dọn dẹp.
Giang Thính Lan trở về phòng ngủ, tiếng Tống Văn Dã chơi đùa với nước cùng Đô Đô vọng từ phòng tắm, cô tự vấn bản . Mình là mà, lẽ hiểu rõ những hành vi trẻ con của Đô Đô ở mỗi giai đoạn, tại thể bao dung như ?
Vậy nên, khi tự vấn xong, cô chạy thẳng , tham gia màn tắm rửa của con gái.
Vừa bước , cô thấy Đô Đô đang ba nâng niu trong vòng tay, thả sức vui đùa với mặt nước và những chú vịt vàng bé xíu trong chiếc bồn tắm riêng của bé, vẻ mặt vô cùng thích thú.
Bồn tắm do ba chuẩn , cực lớn, với Đô Đô thì chẳng khác nào một cái bể bơi mini. Bé vùng vẫy chơi đùa vui vẻ, cứ ngỡ là vịt con, mải mê đuổi theo mấy chú vịt vàng bé xíu nổi lềnh bềnh mặt nước.
Đô Đô mỗi khi vui vẻ là bé thích , tiếng con trẻ càng thêm trong veo, hồn nhiên. Khúc khích vang lên trong trẻo mà đáng yêu.
Thấy bước , tay chân bé quẫy đạp loạn xạ. Miệng bé ngừng gọi một tiếng gì đó tựa như " ", dù rõ lời.
Giang Thính Lan bước tới, xuống bên cạnh Tống Văn Dã, vươn tay vớt giúp con gái chú vịt vàng trôi xa. Khi một đàn vịt vàng bé xíu trở trong lòng Đô Đô, đôi mắt bé cong tít vì . Tay nắm chặt một chú vịt, tay cũng buông lỏng chú khác, miệng thì cứ bi bô gọi "Ma ma..."
Tống Văn Dã ở bên cạnh sửa cách phát âm cho Đô Đô: "Là mà!"
Tiểu Đô Đô lúc đầu chỉ bập bẹ theo ba vài tiếng, nhưng chỉ chừng đó. Sau đó bé bắt đầu nũng, vốc nước té thẳng ba.
Tống Văn Dã cũng vốc một chút nước, b.ắ.n nhẹ lên mặt Đô Đô. Đô Đô thoáng ngẩn , nhận ba đang chơi đùa cùng . Bé liền vui vẻ mặt, quơ tay múa chân ngừng té nước về phía ba. Chơi , bé cũng tha cho đang bên cạnh.
Giang Thính Lan theo bản năng né về một chút, ngay đó cũng bắt đầu té nước Đô Đô.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-khong-thanh-me-ke-tre-cua-dai-lao-trong-truyen-nien-dai/chuong-101-ngoai-truyen-25.html.]
Đương nhiên, ba sẽ liên thủ bắt nạt Đô Đô, nhưng thì sẽ cùng Đô Đô hùa trêu chọc ba.
Tiếng chơi đùa của cả nhà ba trong phòng tắm vang vọng tận ngoài cửa. Căn biệt thự vốn yên ắng cũng trở nên ấm cúng, rộn ràng hơn hẳn từ khi Đô Đô chào đời.
Giang Thính Lan cũng để Đô Đô chơi quá lâu, sợ con bé cảm lạnh.
Khi Đô Đô quấn trong khăn tắm, bé bắt đầu mếu máo. Rõ ràng là chơi đủ mà, khỏi bồn ?
Tống Văn Dã dỗ dành Đô Đô, kiên quyết thỏa hiệp, trực tiếp bế thốc bé về giường. Đô Đô giờ cũng là một tiểu bảo bối sắc mặt ba , chơi nước nữa, bé khụt khịt vài tiếng cũng nín.
Tuy trong nhà cô giúp việc, nhưng Đô Đô từ nhỏ quen ngủ chiếc giường nhỏ đặt trong phòng ngủ của ba . Hai định đợi Đô Đô lớn hơn một chút nữa mới để bé ngủ riêng, nên thời gian mật bên ba chiếc giường lớn mỗi tối cũng là khoảnh khắc Đô Đô yêu thích nhất.
Chỉ là đêm nay Giang Thính Lan chơi cùng Đô Đô những món đồ chơi yêu thích của bé, mà ôm bé con, kiên nhẫn dạy bé gọi: "Ba ba... Ba ba!"
Tống Văn Dã rửa mặt xong bước liền thấy tiếng chuyện của hai con. Bất quá, Đô Đô cứ nhất quyết chịu gọi "Ba ba". Mặc kệ dạy thế nào, miệng bé vẫn cứ là "Ma ma..."
Giang Thính Lan chút nản lòng.
"Sao cứ khăng khăng bắt Đô Đô gọi ba ba chứ?" Tống Văn Dã bước tới, một tay ôm lấy vợ, tay xoa xoa khuôn mặt mũm mĩm của Đô Đô. Mềm mại, đàn hồi hệt như thạch trái cây, nhịn cúi xuống hôn chụt một cái.
Hôn Đô Đô xong, cúi xuống hôn Giang Thính Lan.
Đô Đô thấy cũng bò dậy hôn , hôn xong thì sang hôn ba.
Đô Đô thích ba, nhưng dường như ưu ái hơn. Dù gì, đầu tiên bé nghĩ đến chắc chắn vẫn là .
Cho nên Giang Thính Lan đôi khi cảm thấy áy náy. Cô cảm thấy thật sự bằng ba.
Nghe giọng điệu tự trách đó của cô, Tống Văn Dã kìm xoa đầu vợ: "Em . Con trẻ là những sinh linh đơn thuần nhất. Bé thích em như đủ chứng minh bé cảm nhận tình yêu mà dành cho bé .”
"Thật ?" Giang Thính Lan chút bán tín bán nghi.
Tống Văn Dã khẳng định chắc nịch gật đầu. “Đương nhiên , em yêu, em đừng nghĩ nhiều. Cách em đối xử với Đô Đô thế nào, ai cũng thấy rõ. Chẳng qua em quá khắt khe với bản thôi.”
Anh càng khiến Giang Thính Lan thấy khó chịu hơn. “Không . Đô Đô ăn cơm bẩn hết cả , tuy em cố gắng kiềm chế nhưng trong lòng vẫn chút bực bội.” Tống Văn Dã sẽ như .
“Em yêu, bởi vì em là mà. Tâm lý của sẽ tinh tế hơn nhiều, cũng càng hy vọng bé cưng của giống một nàng công chúa đáng yêu. Nhìn thấy công chúa nhỏ biến thành mèo con lấm lem thì đương nhiên khó chịu .”
Bố khi trông con thì tỉ mỉ như . Ví dụ như mấy hôm , mặc váy cho Đô Đô, đến khi đưa con ngoài mới phát hiện mặc ngược.
Nếu là thì sẽ mắc sai lầm ngớ ngẩn như . Cũng chính vì quá khắt khe với bản nên cũng kỳ vọng cao hơn ở con.
Mèo con Kute
Thật ? Giang Thính Lan nghĩ bụng, thì chắc chắn là đúng . Dù thì cô cũng sẽ ngừng học hỏi, tiến bộ để trở thành nhất.
Hai chuyện quên cả để ý Đô Đô. Cô bé liền cảm thấy vui, liên tục vùi đầu lòng , dụi dụi.
Thấy , Giang Thính Lan bắt đầu dạy Đô Đô gọi ba.
Nghe xong, Đô Đô lập tức bò trong chăn, giả vờ ngủ. Cô bé nhỏ hiểu cứ bắt nhiều ? Rõ ràng là cô bé chỉ chơi chứ chuyện gì cả.
Thế là, Giang Thính Lan cứ như thấy việc con gái gọi ba, lòng cam, bế Đô Đô lên để tiếp tục dạy.
Tiểu Đô Đô giãy giụa, bĩu môi, trong miệng vẫn chỉ gọi “ ”.
Nghe , Giang Thính Lan khỏi thở dài.
Cuối cùng, đợi tiểu Đô Đô ngủ say, Tống Văn Dã mới hỏi : “Sao em cứ dạy Đô Đô gọi ba ?”
Còn thể vì cái gì nữa chứ? Giang Thính Lan Tống Văn Dã chính là thánh ghen tuông nhập thể. Anh đối xử với Đô Đô đến thế, mà cô bé vẫn luôn chỉ gọi , gọi ba. Chẳng sẽ ghen c.h.ế.t ?
Tống Văn Dã ngờ cô đến chuyện , nhướng mày hỏi : “Sao ghen chứ?”
Giang Thính Lan liền kìm kể hết những chuyện ghen tuông. Nghe cô lải nhải kể từng chuyện , khẽ bật , hỏi : “Em yêu, em đấy là ? Sao thích ghen tuông đến thế nhỉ?”
“Chứ còn ai nữa?” Giang Thính Lan liếc một cái đầy hờn dỗi.
“Anh thật sự thích ghen đến thế ?”
“Anh Tống , đúng là chẳng chút nhận thức rõ ràng nào về bản cả!”
Tống Văn Dã , kéo cô lòng, khẽ đặt lên môi cô một nụ hôn. “Bà Tống , em cứ yêu nhiều thêm chút nữa là sẽ ghen .”
Còn về chuyện Giang Thính Lan , Đô Đô chỉ gọi mà gọi ba thì sẽ ghen . Bởi vì Đô Đô là do cô vất vả sinh , vất vả nuôi nấng, thể ghen với công lao của cô chứ?
Ngược , Đô Đô càng yêu thì càng vui. Bởi vì chứng kiến nỗi đau khi cô sinh con, cô xứng đáng nhận tất cả tình yêu thương mà họ thể dành cho.