Xuyên Không Thành Mẹ Kế Trẻ Của Đại Lão Trong Truyện Niên Đại - Chương 12:- ---
Cập nhật lúc: 2025-10-13 05:50:29
Lượt xem: 14
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/6fTjxREp2d
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Giang Thính Lan vì vết thương ở lưỡi mà ngủ khá ngon giấc, Tống Văn Dã ngược tài nào chợp mắt .
Người bên cạnh còn đạp chăn, cả đêm đắp cho cô bao nhiêu .
Ngoài trăng sáng vằng vặc, ánh sáng lạnh lẽo nhàn nhạt xuyên qua khung cửa sổ rọi căn phòng.
Tống Văn Dã đầu thấy bóng hình mờ ảo ánh trăng.
Anh chống tay đỡ lấy , cô gái đang lưng về phía . Lưng cô những đường cong tuyệt , khung xương nhỏ nhắn mang theo một vẻ yếu ớt quen thuộc.
Cô thật là một nhỏ nhắn, thực cũng hẳn là thấp, dáng vóc 1m68 đối với con gái miền Nam là cao ráo, thanh mảnh . vì quá gầy, cô càng trông bé nhỏ hơn, khi nghiêng ngủ, đường cong vòng eo hiện một nét mềm mại, khiến eo càng thêm thon, tưởng chừng chỉ cần khẽ nắm là gãy.
Cân nặng cũng đáng là bao, buổi chiều lúc cô nhào lòng lầu, hầu như cảm thấy sức nặng.
Mỗi ngày ăn ít như , nên dặn Trương tỷ ở để tiện bề chăm sóc cô chu đáo hơn nhỉ?
Ngày mai, sẽ hỏi ý cô, xem cô quen với việc khác sống trong nhà .
Tống Văn Dã nghiêng tới gần, định kéo chăn đắp cẩn thận cho cô.
Anh thầm nghĩ cô cứ như đứa trẻ con thế , luôn thích đạp chăn ? Ngủ một như sợ cảm lạnh ?
Thế , lúc chạm chăn, đang lưng liền trở , chắc là cảm thấy lạnh, nên dựa sát .
Tìm ấm dễ chịu, cô liền vòng hai tay ôm lấy . Cô thích ôm khác khi ngủ, tối qua cũng thể nào gỡ tay . Đêm nay lực đạo mạnh, chỉ hờ hững ôm lấy eo , gương mặt nhỏ nhắn còn dụi dụi n.g.ự.c mấy cái, dường như hài lòng, mãn nguyện khẽ "ưm" một tiếng.
Tống Văn Dã khựng đôi chút, ngả xuống. Người trong lòng cũng theo mà nhích , cúi đầu thấy cô ôm càng thêm chặt, vùi mặt n.g.ự.c , mái tóc đen nhánh mềm mại vấn vít .
Sợ cô khó chịu, đưa tay vén tóc cô tai, để lộ khuôn mặt nhỏ nhắn thuần khiết.
Cô hài lòng vì ngứa má, bực bội nên cứ dụi mãi. Cảm giác cánh tay cứ cọ một khối mềm mại như bông, khiến khỏi rút suy nghĩ rằng cô gầy yếu.
Tống Văn Dã vốn khó ngủ, giờ một quấn lấy thì càng tài nào chợp mắt .
Mái tóc lưa thưa trán cô dán n.g.ự.c , từ chiếc áo ngủ mỏng manh luồn , khẽ cào da thịt một cách tê dại, như nhiều đàn kiến con đang bò , cứ thế len lỏi sâu hơn tâm trí .
Yết hầu góc cạnh ánh trăng khẽ nhấp nhô mấy lượt, Tống Văn Dã toan dậy, đẩy đang quấn chặt lấy .
thử mấy bận cũng chẳng thành công, dám mạnh tay quá, bởi khi ngủ cô cứ rên ư ử vì đau.
Nếu mà đ.á.n.h thức cô , e là mất nửa đêm.
Anh thở dài, thầm nghĩ đây là vợ mà, liền đơn giản kéo chăn đắp kín cho cô, tay cô đè lên liền thuận thế vòng qua vai, ôm chặt cô lòng mà ngủ.
————
Từ Triều Triều về tới khách sạn liền gọi điện cho chồng đang ở Cảng Thành.
“Triều Triều.” Giang Khải Chinh bước khỏi phòng họp nhận điện thoại của vợ.
“Ông xã, hôm nay em trúng một bức họa.”
“Mua ?”
“Chưa ạ, lão Long Hằng chặn giữa chừng.” Từ Triều Triều đến liền bực bội, rõ ràng là cô nhắm trúng , nếu lão Long Hằng chen chân thì bức họa thuộc về cô .
Giang Khải Chinh thấy tên Long Hằng, một tay chống bàn việc, tay day day thái dương, dặn dò: “Không , nếu em thích thì sẽ sai tìm ông mà mua .”
Từ Triều Triều lúc đắc ý mặt, “Không cần , ông cũng chẳng mua !”
“Thế là ?”
Từ Triều Triều liền kể cho chồng bộ chuyện cạnh tranh bức họa hôm nay, xong còn kìm mắng lão Long Hằng một trận, “Nếu cái lão già đó, Tống Văn Dã đẩy giá bức họa lên đến sáu mươi triệu tệ cơ chứ!”
Giang Khải Chinh ở đầu dây bên thở dài thườn thượt: “Triều Triều , sáu mươi triệu con còn chắc đấu , Tống Văn Dã nhúng tay thì giá nào mà chẳng đẩy lên tận trời.” Nghĩ đến đàn ông lạnh lùng như con sói giữa đồng hoang , khỏi nheo mắt .
“Ôi, thế bây giờ chứ, con còn định lấy về mừng thọ ông nội đấy.” “Ba ba” trong lời Từ Triều Triều nhắc đến chính là cha của Giang Khải Chinh. “Ông nội hằng năm đều ghé đại lục, nhưng năm nay ông yếu nên , con còn tìm một bức tranh để dỗ ông vui lòng.”
Từ Triều Triều vốn hiểu mấy chuyện , nhưng nhà họ Giang quý mến ông nội. Bởi vì ông là đại lục, lời ông lúc nào cũng mang đến cảm giác ấm áp, thuộc như trong nhà.
Hôm nay ở lầu, nàng chứng kiến cô gái đấu giá. Không hiểu vì , nàng cứ cảm giác bức tranh cô tùy tiện lấy về chắc chắn tồi, nên mới cái giá cực cao, ngờ cuối cùng giành . là tức c.h.ế.t mà!
“Không , mặc kệ Tống Văn Dã cuối cùng giá bao nhiêu, nhà họ Giang chúng vẫn mua nổi.” Giang Khải Chinh , trong lòng thầm nghĩ, đời nào Long Hằng tranh giành với Tống Văn Dã. Hơn nữa, đây chính là cơ hội để kéo gần quan hệ với Tống Văn Dã.
Long Hằng vẫn luôn hợp tác với tập đoàn Tống thị, nhưng Tống Văn Dã bên cứ nhận “cành ô liu” từ mà chẳng hề hồi đáp, điều khiến vô cùng phiền muộn.
Nếu chỉ vì một bức tranh mà thể kết nối quan hệ đôi bên, thì vài chục triệu đáng là bao ?
“À đúng , Triều Triều, con giành bức họa là vợ của Tống Văn Dã, cô tên là gì?”
“Giang Thính Lan.”
Giang Khải Chinh lẩm nhẩm vài cái tên Giang Thính Lan, hóa là cùng họ.
Cuối cùng dỗ dành vợ thêm vài câu, hứa rằng sẽ giúp nàng giành bức tranh đó, Từ Triều Triều mới chịu vui vẻ.
Ý tưởng của Long Hằng cũng khác Giang Khải Chinh là bao. Ngay từ đầu, chỉ lấy cớ mua tranh để quen thêm vài nhân vật m.á.u mặt ở đại lục.
Mặc dù Ngô Thành Quân từng tiết lộ phận của Giang Thính Lan, nhưng ngay từ khi cô bước Vạn Bảo Lâu, lão Ngô cố ý nâng đỡ. Lão vốn là một cáo già thành tinh, tầm thường thể lọt mắt xanh của ?
Không ngờ Giang Thính Lan thật sự hề đơn giản. Hiện giờ tâm tư mua tranh của Long Hằng trở nên thuần túy hơn, nghĩ bụng tại nhân cơ hội mà cố tình thể hiện thiện chí với Tống Văn Dã chứ?
Chỉ e nhà họ Giang cũng cùng ý tưởng với , nếu Tống Văn Dã cố tình đẩy giá lên cao, e rằng còn sẽ thu hút thêm nhiều tranh giành.
Vô duyên vô cớ tốn thêm nhiều tiền, càng nghĩ càng thấy xót xa trong lòng.
——————
Sáng hôm , Giang Thính Lan tiếng chuông đồng hồ báo thức đ.á.n.h thức. Mở mắt , cô ngẩn một hồi lâu, l.i.ế.m môi, trời ạ, càng đau hơn.
Nàng đầu chỗ trống bên cạnh, Tống Văn Dã hẳn là dậy từ sớm .
Nghĩ đến tối qua cô còn an tâm, khi ngủ vờ vĩnh kêu đau đủ kiểu, xem quả nhiên tác dụng.
Bất quá, ngẫm thì Tống Văn Dã cũng loại thể chuyện cưỡng ép khác. Trong sách, tính tình vốn dĩ lãnh đạm, đối với hôn nhân cũng mà cũng chẳng , chuyện nam nữ dĩ nhiên cũng chẳng màng tới.
Nói thật, tuy cô kiến thức thực tiễn nhưng kiến thức lý luận thì tương đối phong phú. Dục vọng của con thực chất sẽ bùng nổ tuổi ba mươi, qua ba mươi thì trong lòng sẽ càng xem trọng sự nghiệp, quyền lực và những thứ tương tự hơn.
Biết thế giả vờ, giả vờ nhiều quá khiến hôm nay đau c.h.ế.t, thật là khó chịu.
Khi Giang Thính Lan xuống lầu, cô còn tưởng rằng Tống Văn Dã rời . Nào ngờ vẫn còn ở bàn ăn, báo dùng bữa sáng.
Trong thế giới cũ của cô, những tờ báo giấy thế cơ bản còn thấy nữa, ai nấy đều cắm cúi lướt điện thoại di động. Giờ đây thấy , chợt cảm thấy thật mới mẻ.
Tống Văn Dã lướt qua nội dung tin tức, thật những thông tin đó chẳng mấy hữu ích đối với . Hôm nay, lấy nó đơn thuần là để chờ Giang Thính Lan.
“Thích xem ?” Tống Văn Dã giơ cao tờ báo trong tay, hỏi cô.
Giang Thính Lan súc miệng xong, ngay cả uống nước cũng thấy đầu lưỡi đau rát, lúc dám lời nào, chỉ khẽ gật đầu.
“Ngồi đây .” Tống Văn Dã dậy kéo ghế cho cô, đoạn đặt tờ báo xuống mặt.
Giang Thính Lan mở tờ báo cũ kỹ , mùi mực dầu đó nồng nặc. Trang đầu là những tin tức về kinh tế sản xuất, xen lẫn là các tin tức về việc vị lãnh đạo nào đó chỉ đạo công tác gì. Những trang nhỏ hơn thì về việc tiền lương công nhân đang từng bước tăng lên đều đặn.
Tuy nhiên, báo chí Bằng Thành vẫn lấy kinh tế chủ đạo. Ở niên đại , bốn trụ cột kinh tế chính của Bằng Thành vẫn là trang phục, mậu dịch, điện tử và gia công.
Giang Thính Lan tính toán tìm một thứ gì đó đơn giản hơn để bắt tay . Vốn dĩ cô định dựa việc mua bán đồ cổ để phát tài, nhưng đây là kế sách lâu dài, bởi lẽ cô chẳng hề am tường về đồ cổ, dựa cảm tính. Cứ tiếp tục như , lâu dần Tống Văn Dã nhất định sẽ phát hiện điều bất thường, hơn nữa năng lực phân biệt của cô thậm chí còn chẳng bằng . Hơn nữa thị trường chỉ , còn Vạn Bảo Lâu "săn" một , phần còn cũng chẳng đáng là bao. Giá trị của chúng cũng là nhờ Tống Văn Dã dùng các mối quan hệ của để tạo . Làm ăn lâu dài theo cách thì chắc chắn , cũng như thể chỉ trông chờ một nguồn thu nhập mãi .
Thật , chờ bức tranh bán , cô cũng thiếu tiền tiêu, nhưng cuộc đời còn dài lắm. Cô thích cảm giác tiền như nước, ngừng sinh sôi nảy nở, hơn nữa, ai chê tiền nhiều chứ? Giờ đây thật đúng là cái niên đại gì cũng kiếm tiền, tương lai, danh sách những nhà tài phiệt tên cô thì !
Tống Văn Dã đối với cô thật sự hào phóng, nhưng ai mà tương lai sẽ ? Phụ nữ vẫn nên tự nắm giữ vận mệnh của mới là đáng tin cậy nhất.
Tống Văn Dã bưng bữa sáng đến cho cô, thấy cô vẫn đang chăm chú xem trang báo kinh tế, xem trầm ngâm suy nghĩ.
“Có chuyện gì ? Em ý kiến gì ?”
Giang Thính Lan nghĩ đúng lúc định với về chuyện ăn, liền nhân cơ hội . cô mở miệng thì đau rát, đành vội dùng tay ôm lấy má, “tê tê” hít khí.
Tống Văn Dã chằm chằm cô hai giây, bỗng nhiên dậy đến giá sách trong phòng khách, rút một cuốn sổ tay cầm một cây bút tới, gọn lỏn: “Viết .”
Giang Thính Lan cảm kích mỉm với , thầm nghĩ thật chu đáo.
Cô lia lịa hai chữ lên cuốn sổ tay, nhưng chữ thứ ba còn kịp xong nét cuối, bỗng nhiên cô gạch xóa bộ mấy chữ . Suýt chút nữa cô quên mất một chuyện quan trọng. Nét chữ của cô và nguyên chủ giống , nếu trong lúc dọn dẹp tìm thấy một cuốn sổ ghi chép nhỏ trong ngăn kéo, cô còn chẳng hề . Cô rõ liệu Tống Văn Dã từng thấy nét chữ của nguyên chủ , nhưng cẩn tắc vô ưu vẫn hơn. Kiểu sai lầm hiển nhiên như thế , cô tuyệt đối thể mắc .
Sau khi gạch xóa xong, cô lập tức đầu , xem Tống Văn Dã phát hiện điều gì . Nào ngờ, đầu thì thấy Tống Văn Dã đang nghiêng nhận lấy đồ từ tay Trương tỷ.
Tống Văn Dã cuốn vở của cô dính một mảng mực lớn, liền đặt bát trứng chưng đang cầm xuống, hỏi: “Sao nữa?”
“Em khỏe.” Giang Thính Lan c.ắ.n răng .
Tống Văn Dã vốn định cả, nhưng thôi, gật đầu theo lời cô: “Ăn chút gì , ăn xong sẽ đỡ hơn một chút, lúc đó tính tiếp.”
Giang Thính Lan cũng đang đói bụng cồn cào, giờ thì với bát cháo cô cũng chẳng dám chê nữa, bưng bát lên ăn liền mấy miếng. Ăn xong cô mới phát hiện, đúng là tay Trương tỷ nấu mới ngon như thế. Bát cháo tối qua Tống Văn Dã nấu cho cô cũng chỉ gọi là chín tới, chẳng chút mùi vị nào đáng .
Tống Văn Dã cũng rõ tay nghề của , từng ở trong quân đội nên kỹ năng sống thì thành vấn đề, còn hương vị thì miễn ăn c.h.ế.t là . Anh thể sống tạm bợ, nhưng vợ cũng sống tạm bợ.
Dù hơn cô nhiều tuổi như , ít thời gian ở bên cô. Nếu đến cả cuộc sống cơ bản cũng lo liệu cho vợ, thì chồng thật vô dụng bao.
Anh thấy Giang Thính Lan chỉ mải ăn cháo, liền đặt bát trứng chưng bên cạnh gần. Anh dùng tay thử độ ấm của chén, vẫn còn nóng. Anh dày cô nhỏ, uống xong cháo thì sẽ ăn món khác nữa, mà cháo thì nhiều dinh dưỡng. Thế là bảo Trương tỷ mang một chiếc muỗng .
Nhân lúc Giang Thính Lan đang chuyên tâm ăn cháo, Tống Văn Dã liền thổi nguội trứng chưng đút cho cô.
Giang Thính Lan ăn một ngụm, càng thêm mãn nguyện, ngon thật đấy!
Cô vốn thích ăn món trứng chưng , cứ thấy mùi tanh thoang thoảng. Thế nhưng tay nghề của Trương tỷ thực sự tuyệt vời. Trứng chưng mềm mịn, trơn mượt, dẻo dai hệt như pudding, là cho thêm thứ gì mà hề mùi tanh của trứng, ngược còn thơm mùi sữa.
“Ngon ?” Tống Văn Dã nhẹ giọng hỏi.
“Ngon…” Giang Thính Lan thuận miệng đáp lời, tiếp lấy muỗng trứng chưng đút cho. Chỉ là ngẩng đầu đối diện với gương mặt , cô chợt kịp phản ứng.
Tống Văn Dã đút cho cô ăn cơm… Đây là chuyện động trời gì thế ?
Không đúng, đây là việc mà con thể .
Trong truyện, mỗi khi vợ gọi điện thoại cho , đều : "Anh đang bận, mua gì cứ mua, nếu chơi sẽ sắp xếp trợ lý cùng, tạm thời rảnh về nhà, em ở nhà giữ gìn sức khỏe nhé."
Một như thể đút cơm cho cô ăn chứ? Giang Thính Lan lập tức thấy căng thẳng, cứ cảm giác cốt truyện đúng lắm.
Tống Văn Dã đang c.ắ.n chiếc muỗng mà nuốt thức ăn, ngơ ngác chằm chằm. Trong đầu chợt hiện lên hình ảnh con thỏ mà Tống Tử Úc từng nuôi hồi nhỏ.
Anh thích thứ lông lá xù xì đó, nhưng Tống Tử Úc yêu quý vô cùng, suốt ngày thích đút cho nó ăn.
Sau , Tống Tử Úc học còn dì trong nhà xin nghỉ, cũng bận bịu, về đến nhà con thỏ đều đói đến ủ rũ. Anh cho con thỏ một miếng rau xanh, con thỏ liền vục ăn từng miếng từng miếng.
Chỉ là con thỏ cũng nhát gan, hễ động đậy một chút là dám ăn nữa, nhưng c.ắ.n lá cải thì chịu nhả . Một một thỏ cứ thế .
Phải đợi lâu con thỏ mới thể vùi đầu ăn.
Anh cảm thấy lúc Giang Thính Lan trông đặc biệt giống con thỏ đó, lập tức nhịn bật .
Nụ khiến Giang Thính Lan sợ đến toát mồ hôi hột, còn hơn cả Diêm Vương đòi mạng.
Cô vội vàng nuốt xuống thức ăn, định tự ăn nốt. vì ăn quá vội vàng, cô sặc, đó khi ho khan, cháo kịp nuốt hết trong miệng b.ắ.n cả lên quần áo của Tống Văn Dã.
Trời ạ, cái mắc bệnh sạch sẽ chứ?
Giang Thính Lan cô em họ rót tai đủ thứ chuyện về "đàn bà con gái" mỗi ngày, nên cô tỏng những điều đó. Cô vội vã rút giấy, liên tục lau giúp , miệng ngừng : “Thật xin , thật xin …”
“Không .” Tống Văn Dã cúi đầu qua, thấy chẳng dính bao nhiêu lên quần áo, cô gái đang lo lắng chuyện gì ?
Nói đoạn, chẳng chẳng rằng ấn cô xuống ghế , dặn dò: “Em ăn cơm .”
Đêm qua Vạn Thiếu Du cùng cháu trai Tống Tử Úc chuyện điện thoại tới tận khuya, dù tiền cước điện thoại cũng chẳng do hai họ trả, nên chẳng hề tiếc tiền.
Thấy những ngày nghỉ ít ỏi của cứ vơi dần, bèn quyết định hôm nay ngủ nướng một bữa. Vừa thức dậy thấy chị dâu đang ăn khép nép xin Ba, trong lòng hừ lạnh một tiếng. Haizz, hôm nay là một ngày thương cảm cho chị dâu.
Cái ông chồng đúng là chẳng trân trọng vợ, ngày nào cũng chỉ cau mặt mày.
Thật tội nghiệp cho chị dâu.
“Chào chị dâu, chào buổi sáng ạ.”
“Chào .” Giang Thính Lan khi dọa một trận thì lưỡi cũng chẳng còn thấy đau mấy. Cô Vạn Thiếu Du đang đến, đáp lời.
Trương tỷ từ trong bếp mang bữa sáng cho Vạn Thiếu Du. Thấy Ba rời , Vạn Thiếu Du cũng vội vã theo . Tống Văn Dã liếc một cái, gì, cầm quyển sổ tay lên, : “Không dùng đến nữa thì sẽ cất .”
Giang Thính Lan vội vàng gật đầu lia lịa: “Vâng, ạ.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-khong-thanh-me-ke-tre-cua-dai-lao-trong-truyen-nien-dai/chuong-12.html.]
Ánh mắt Vạn Thiếu Du lướt qua lướt giữa hai hai , chợt ngộ . À há! Chẳng lẽ Ba bắt chị dâu giấy cam đoan ?
Chuyện từng bắt Tống Tử Úc ít , trong nhà giấy cam đoan của thằng cháu trai đều dán gần kín cả một bức tường. Mặc dù Tống Tử Úc xong là quên béng , nhưng chị dâu là loại như mà.
Hắn Giang Thính Lan với ánh mắt càng thêm hai phần đồng tình. là những kẻ cùng cảnh ngộ, chỉ thể giúp đỡ chị dâu nhiều hơn một chút, còn Ba thì cũng chẳng dễ chọc . nếu thực sự giấy cam đoan, cũng thể tay giúp đỡ.
Cả đống giấy cam đoan của Tống Tử Úc, một nửa là do chính tay soạn thảo, chuyện kinh nghiệm đầy .
Giang Thính Lan Vạn Thiếu Du đang mặt với , nhíu mày, hiểu đang trò gì thế ?
Tống Văn Dã cầm quyển sổ tay lên thẳng lên lầu, định một bộ quần áo khác.
Vạn Thiếu Du nhanh chóng theo sát phía , nhưng cũng chẳng dám thẳng phòng ngủ của họ, chỉ thập thò ở cửa mà .
Tống Văn Dã đúng là đặc biệt thèm để ý đến thằng em trai . Nếu là em ruột, sớm đá nó ngoài , cũng chẳng năm đó liều mạng sinh cái thứ quỷ quái gì nữa!
Vào phòng, chiếc áo khoác , mở quyển sổ tay lướt qua. Cuối cùng, ánh mắt dừng ở dấu vết trang thứ hai, nhưng cũng thêm lời nào, trực tiếp nhét quyển sổ trong ngăn kéo.
Vạn Thiếu Du càng thêm khẳng định rằng Ba bắt chị dâu giấy cam đoan, còn lên tận nơi kiểm tra nữa chứ.
Trong lòng khỏi càng thêm đồng tình với chị dâu. Hóa và chị dâu cùng cảnh ngộ, cả ngày sống sự hà khắc của Ba.
“Có chuyện gì thì mau, thì cút .” Tống Văn Dã vốn tính tình khó chịu, đặc biệt là với Vạn Thiếu Du.
Đối diện với đôi mắt của Ba, Vạn Thiếu Du rén. Hắn nhớ đến lời dặn dò – , tối qua vốn dĩ đang trò chuyện với Tử Úc, đến giục ngủ, tiện thể dặn dò thêm mấy câu.
Bảo dặn Ba nhất định đối xử với chị dâu, đừng cả ngày về nhà…
Đằng nào cũng là quyền thế ngút trời, sợ hãi nỗi gì chứ.
“Tam ca.” Vừa mở miệng, Vạn Thiếu Du mang vẻ nịnh nọt thấy rõ.
Tống Văn Dã:……
“Mẹ dặn hãy đối xử với chị dâu hơn một chút, đừng ép buộc cô chuyện. Hãy nhẹ nhàng, dành nhiều thời gian bên chị dâu, đừng dùng cái cách dạy dỗ thằng Tử Úc mà quản lý chị ... Cẩn thận kẻo cô bỏ thì cũng chẳng kịp !”
Vạn Thiếu Du cứ thế thao thao bất tuyệt, suýt nữa thì khô cả họng.
“Những lời đều là ?” Tống Văn Dã hỏi.
“Ừm, tất cả đều là bảo chuyển lời cho đấy.”
Tống Văn Dã hừ một tiếng lạnh khẽ qua mũi. Thật lòng mà , ngoài câu đầu tiên thì chẳng tin lấy một lời nào.
Thật đúng là trùng hợp, bởi lẽ, ngoài câu đầu tiên là lời của Minh Phương, tất cả những lời còn đều do Vạn Thiếu Du tự ý thêm thắt.
Chính vì , khi Tống Văn Dã trừng mắt , Vạn Thiếu Du liền chột cúi gằm mặt xuống ngay tắp lự.
Xuống đến cầu thang, Vạn Thiếu Du vội vàng lao tới bàn ăn, bắt đầu chén bữa sáng.
Giang Thính Lan cũng ăn gần xong. Tống Văn Dã bước gần hỏi cô: “Còn đau ?”
Cô lắc đầu. Ăn uống quả nhiên khá hơn nhiều. Đồ ăn đúng là thứ thể chữa lành bệnh tật, đương nhiên tiền bạc thì càng tác dụng hơn. Nếu bây giờ mà chín mươi triệu tệ ở mặt, cô sẵn sàng khai tiệc một bữa lẩu thật hoành tráng ngay lập tức!
Tống Văn Dã thấy cô ăn hết cả chén canh trứng cũng coi như lòng.
Thấy vẫn giữ vẻ mặt bình thường, Giang Thính Lan liền ngừng nghỉ những suy nghĩ của .
“Chị dâu tự chủ ?” Vạn Thiếu Du kích động đến sôi sục m.á.u huyết. “Chị nghĩ kỹ xem gì ? Chị dâu, đặc biệt xem trọng chị đấy, chừng chị còn lợi hại hơn cả tam ca!” Anh thầm nghĩ, ngay mà, chị dâu sớm muộn gì cũng tự lên ăn. Thậm chí còn dám giấy cam đoan cơ!
Giang Thính Lan:…… Cậu kích động cái gì chứ, với cả đừng cái kiểu kéo giẫm như thế! còn dựa tam ca của để vốn khởi nghiệp đấy!
Tống Văn Dã:…… Tay ngứa ngáy đ.á.n.h .
Vạn Thiếu Du cũng chẳng hiểu như , cảm giác oán khí trong còn nặng nề hơn cả quỷ. Chắc chắn là do tam ca áp bức quá lâu . Anh nông nô vùng lên ca hát, mà “cách mạng” thì cũng kéo thêm vài , chị dâu chính là một lựa chọn tuyệt vời.
Giang Thính Lan còn lo sợ Vạn Thiếu Du ăn suy nghĩ sẽ liên lụy đến , bèn lén lút liếc đàn ông bên cạnh. Quả nhiên, chỉ thấy phóng một ánh mắt sắc lẹm như viên đạn tới, Vạn Thiếu Du liền ngậm miệng ngay tức khắc.
Cô bỗng nhiên thấy Vạn Thiếu Du dáng vẻ giống hệt chú ch.ó vàng mà cô từng thấy trong tranh: chủ nhân bắt quả tang, lập tức ủ rũ gục đầu xuống, đó khẽ khàng ngẩng mắt lên , đáng thương mang vài phần chua xót.
Thật lòng mà , tính cách và Tống Văn Dã khác biệt. Nếu cả hai giống hệt về ngoại hình, căn bản chẳng ai thể tưởng tượng họ là em ruột.
“Em cứ tiếp .” Khi chuyện với Giang Thính Lan, Tống Văn Dã thu vẻ lạnh lùng sắc bén khi Vạn Thiếu Du, cả trở nên vô cùng ôn hòa.
Giang Thính Lan bỗng nhiên cảm thấy Tống Văn Dã khá đấy chứ, ít nhất còn phân biệt trái. Nếu là những ông chủ bá đạo trong tiểu thuyết, chắc chắn sẽ kiểu thích ôm nữ chính mà lớn tiếng dọa: “Nếu chữa khỏi cho , tất cả các sẽ chôn sống cùng!”
Cô xem, sự tức giận của đối với Vạn Thiếu Du cũng đổ lên đầu , thật tồi chút nào! Một ông chủ bá đạo mà đầu óc bình thường thì thật là tuyệt!
Nếu Tống Văn Dã là tỉnh táo sáng suốt, cô cũng chẳng giấu giếm: “Em thấy ở nhà rảnh rỗi quá, nên tự nghĩ chút chuyện buôn bán nhỏ.”
“Được thôi.” Tống Văn Dã ngẫm nghĩ, hỏi: “Em cần bao nhiêu tiền?” Chuyện ăn của vợ, dĩ nhiên là ủng hộ .
Giang Thính Lan:…… Nằm mơ cũng ngờ những lời đường mật hằng mong ước, hôm nay thành sự thật ư?
Giang Thính Lan hôm nay quyết đoán, tiền tuyệt đối thể nhận. Theo lời kể trong sách, Tống Văn Dã là một cực kỳ công tư phân minh. Một khi nhận tiền tài trợ từ , chắc chắn cô sẽ tuân thủ đúng quy trình đầu tư, đến lúc đó dù là việc tuyển quản lý các khía cạnh khác, nhất định sẽ nhúng tay . Vậy chẳng khác nào cô công cho , cô đời nào chịu !
“Không cần , bức tranh của em chẳng vẫn thể bán tiền ư? Lúc đó em sẽ dùng tiền .” Lời cô còn bao hàm một ý nghĩa sâu xa khác, nhắc nhở Tống Văn Dã đừng quên chuyện hứa giúp cô bán tranh.
Tống Văn Dã trầm ngâm một lúc lâu, ngẩng đầu cô, giọng thận trọng : “Giang Thính Lan, em gì thì cứ mạnh dạn , bất kỳ yêu cầu nào đều thể tìm .” Vợ chồng còn khách sáo đến thế ? Không cần tiền của , vẻ vui tai chút nào?
Vừa Giang Thính Lan quả thật yêu cầu. Làm ăn buôn bán nhất định sẽ ký kết hợp đồng, mà cô thấu hiểu rõ về thời đại . Thường thì trong hợp đồng nhiều cạm bẫy, cô hy vọng tất cả các hợp đồng của đều bộ phận pháp chế của nhà họ Tống kiểm tra cho cô.
Tống Văn Dã chút do dự lập tức đồng ý.
Giang Thính Lan thấy Tống Văn Dã quá dễ tính , quả thực là khác xa so với miêu tả trong tiểu thuyết. Cô nửa đùa nửa thật hỏi: “Anh tin tưởng em quá đấy, em sợ ăn lỗ vốn sẽ phụ lòng .”
“Giang Thính Lan.”
“Vâng.” Cô phát hiện thích gọi thẳng cả họ lẫn tên cô, mỗi gọi tên, cô cảm giác như đang khiển trách .
“Đừng sợ, và nhà họ Tống là điểm tựa vững chắc của em.” Dù cô thua lỗ mười tám bận, cũng đủ khả năng gánh vác hết.
Anh thích cái vẻ tự tin rạng rỡ của cô, tựa như khi cô tự gây dựng sự nghiệp, ánh mắt cô lóe lên tinh quang.
Vì thế, với tư cách một chồng, thể chống lưng, bảo vệ giấc mơ của cô, giúp cô còn lo lắng về .
Việc thất bại , lỗ lãi thế nào, đều trong phạm vi suy xét của , hơn nữa tin tưởng cô.
Anh là điểm tựa của em!!
Giang Thính Lan thấy câu , trong khoảnh khắc thực sự rung động. Với vẻ ngoài của Tống Văn Dã, ngay cả cẩn trọng nhất cũng thể vẻ ngoài của lừa gạt mà xiêu lòng.
Lại còn nhận sự tin tưởng tuyệt đối và sự hỗ trợ giới hạn, ai mà chẳng động lòng.
Tuy nhiên, nghĩ đến việc trong sách sống một đời lãnh đạm, cô vẫn lắc đầu trong lòng. Lời của phần lớn xuất phát từ trách nhiệm của một chồng.
Cho nên, động lòng động lòng, vẫn nên mau chóng dẹp bỏ thôi.
Giang Thính Lan tự nhủ trong lòng rằng mấy ông chú lớn tuổi dễ xao nhãng, nhất định giữ bình tĩnh. Chẳng gì quan trọng bằng việc tự tiền!!
Đương nhiên, những lời dễ như , tất nhiên cô cũng sẽ kém cạnh. “Cảm ơn ông xã, ông xã thật !”
Tống Văn Dã trong đầu mau chóng xâu chuỗi những lời Giang Thính Lan với mấy ngày nay, mười câu thì tám chín câu đều là những lời . Chẳng lẽ cô như in từ một khuôn, tìm lời nào ho hơn ?
hai tiếng "lão công" quả thực cô gọi lên êm tai đến lạ, khiến chẳng thể nào tính toán chi li.
Vạn Thiếu Du nào ngờ, tam ca của thể những lời , xem việc dạy dỗ của vẫn hữu dụng. Trong phút chốc, Vạn Thiếu Du lòng dâng tràn tự hào, đây đều là công lao lớn lao của đó!
————
Tống Văn Dã hỏi ý kiến Giang Thính Lan, sắp xếp chị Trương ở nhà cho tiện chăm sóc việc ăn uống của cô. Giang Thính Lan đương nhiên là đồng ý.
Hơn nữa, sắp xếp như , cô cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm. Anh hẳn là sẽ công tác xa nhà ! Vui vẻ bao.
Tống Văn Dã thấy vẻ mặt vui vẻ của cô, thật đúng là tâm tính trẻ thơ. Anh chợt giật bản , chẳng lẽ cơm nấu khó ăn đến ? Ăn một bữa mà khó chịu đến thế ư?
Giang Thính Lan đồng ý, Tống Văn Dã liền gọi chị Trương thư phòng ý định của , tỏ ý sẽ tăng thêm hai trăm tệ tiền lương mỗi tháng cho chị nếu chị ở nhà.
"Ông Tống cần tăng thêm, lương ông trả hậu hĩnh lắm ."
Chị ở đây gần một năm, ông Tống là bụng, đến Tết còn phát lì xì. Hiện tại, mỗi tháng chị thể nhận gần một ngàn hai trăm tệ, so với nhiều đơn vị nhà nước còn cao hơn nhiều.
Hồi đó, mấy quen của chị đều việc cho các gia đình nước ngoài, rằng những nước ngoài đó trả lương hào phóng, còn cho tiền thưởng thêm, thỉnh thoảng còn cả đô la Mỹ. Nếu , nước ngoài về nước còn thể đưa họ cùng, thể sang nước ngoài kiếm tiền đô la.
Hiện giờ, cả nước đều rộ lên làn sóng nước ngoài, ngay cả các cô giúp việc cũng . chị Trương ý nghĩ đó. Bên ngoài ngàn cái , vạn cái cũng bằng nhà .
Huống hồ, gia đình ông Tống hề khắt khe, đối xử với lễ nghĩa. Mỗi dịp lễ Tết, công ty của ông Tống phát phúc lợi cho công nhân cũng phần của chị. Quan trọng nhất là còn mua bảo hiểm cho chị, điều mà chỉ những ở đơn vị nhà nước hoặc công ty lớn mới . Họ rằng về già việc nữa vẫn thể nhận tiền trợ cấp.
Chị Trương là hiểu chuyện, ơn. Chị từ nông thôn đến, thể kiếm một khoản lương như , chủ nhà còn bụng đến thế, lý gì trả thêm tiền.
Hơn nữa, khi ở đây, căn phòng thuê bên ngoài chị cũng thể trả , như tiết kiệm một khoản tiền.
"Tiền lương đương nhiên tăng. Có khi bận rộn công việc, Tiểu Lan nhà tuổi còn trẻ, chăm sóc bản chu đáo, chị cứ để tâm mà lo cho cô nhiều hơn."
Chị Trương nghĩ đến cặp vợ chồng son mới kết hôn, bỗng dưng như nhớ điều gì đó, : "Ông Tống cứ yên tâm, nhất định sẽ chăm sóc phu nhân thật , bảo đảm sẽ giúp hai ông bà sớm sinh một đứa trẻ trắng trẻo, bụ bẫm, đáng yêu."
Hài tử ư? Lòng Tống Văn Dã khẽ chững , thật ngờ chút mong chờ. ngay đó, nghĩ việc chuyện một thể quyết định. Giang Thính Lan tuổi còn trẻ, trong lòng canh cánh chuyện gây dựng sự nghiệp, con cái ắt hẳn sẽ là gánh nặng níu chân cô .
"... Chuyện vội," .
Chị Trương cũng nhiều lời, chỉ khẳng định: "Ông Tống cứ yên tâm, nhất định sẽ chăm sóc phu nhân thật ."
Khi xuống lầu, chị Trương thấy Giang Thính Lan đang tự tay dọn dẹp bát đũa, vội vàng chạy đến : "Phu nhân cứ để là ."
Giang Thính Lan thấy chị Trương đổi cách gọi, liền : "Chị Trương cứ gọi là Tiểu Giang là ." Hai tiếng "phu nhân" cứ kỳ cục .
Mèo con Kute
Trương tỷ gật đầu. Kỳ thực, ngay từ đầu bà cũng gọi là “Thái thái”, nhưng cô Giang quen nên bà gọi cô là “cô Giang”. Hôm nay chuyện với ông Tống Văn Dã mà bà quên mất đổi .
“Tiểu Giang, việc cứ để là , cô nghỉ ngơi .”
————
Giang Thính Lan cứ nghĩ Tống Văn Dã sắp xếp thỏa công việc sẽ rời . Nào ngờ, chẳng những , mà thời gian ở nhà còn ngày một nhiều hơn. Điều khiến Giang Thính Lan khỏi tự hỏi, cốt truyện chệch hướng ? Quan trọng hơn là cô diễn đến mức bản cũng suýt tin rằng hai đồng cam cộng khổ với bao nhiêu năm.
Một tuần trôi qua, vết thương ở lưỡi cũng gần lành hẳn. lúc cô tưởng rằng đến lúc để xác nhận phận vợ chồng thì Tống Văn Dã thông báo sắp xa, là nước ngoài. Tin tức khiến Giang Thính Lan mừng thầm đến mức suýt nhảy cẫng lên.
Tất nhiên, cô lộ mặt ngoài. Khi thu dọn hành lý cho , cô vẫn cố tỏ vẻ quyến luyến, bịn rịn rời.
Tuy nhiên, cô cũng dám quá. Lỡ đột nhiên nữa, hoặc đòi đưa cô cùng, thì chẳng chuyện sẽ đổ bể hết ?
Dù Giang Thính Lan tin rằng Tống Văn Dã là kẻ si tình đến mức u mê, nhưng cẩn tắc vô áy náy vẫn hơn.
“Lão công, chuyến tự chăm sóc thật đấy nhé? Đừng để em ở nhà lo lắng.”
Tống Văn Dã đang thu dọn hành lý cho . Kỳ thực đưa cô cùng. Gần đây ở nhà, mới cô thích lúc nào cũng quấn quýt bên . công việc tương đối bận rộn, khi sang đó càng thời gian ở bên cô. Nếu để cô một ở khách sạn xứ , lẽ cô sẽ càng sợ hãi hơn.
Hơn nữa, mỗi khi định lời chia tay, cô lập tức tỏ vẻ như thể sắp vứt bỏ cô . Anh cứ mãi suy nghĩ rốt cuộc gì mà khiến cô ảo giác đó?
Suy nghĩ mãi nửa ngày mà vẫn hiểu, nên đành gạt bỏ ý định đưa cô , kẻo cô nghĩ bỏ rơi cô ở nước ngoài.
“Ừm, em ở nhà cũng tự chăm sóc cho nhé. Thiếu Du còn một tuần nghỉ phép, nếu ngoài thì cứ gọi cùng.” Vạn Thiếu Du cũng chỉ tác dụng thôi, cứ coi như bảo an . Anh sẽ cố gắng trở về trong vòng một tuần.
Giang Thính Lan “quyến luyến” đưa đến cổng chính. Tống Văn Dã bỗng nhiên đầu hỏi một câu, “Vết thương ở lưỡi còn đau ?” Tối qua vội , quên bôi t.h.u.ố.c cho cô.
Vết thương lành cả , còn đau gì nữa chứ? Chẳng lẽ ngày nào cũng tự tay bôi t.h.u.ố.c cho em mà ?
“Không đau.” Cô nghĩ đến chuyện tối qua dặn cô nhớ bôi thuốc, mà cô dối. Hôm nay hỏi, cô chột . Để đừng lải nhải dài dòng, cô định ghé sát gần để xem, dù qua cũng chẳng thể thấy rõ.
Cô nhận Tống Văn Dã là thích mắt thấy tai mới tin, cứ như thể nếu tận mắt chứng kiến thì khác đều lừa gạt .
Tống Văn Dã quả thực xem. Cô Giang Thính Lan tính tình trẻ con, nếu đích giám sát, cô sẽ tự giác bôi thuốc. Dù cô khỏi thì vẫn yên tâm, sợ cô tự chăm sóc cho bản .
Kết quả là cúi xuống, cô ngẩng đầu lên…
Giang Thính Lan hôn !!
Tống Văn Dã trong khoảnh khắc đó rốt cuộc hiểu nỗi bất an của cô đến từ .
Anh đặt hành lý xuống, kéo cô lòng, cúi đầu hôn cô, một lời hứa hẹn, “Giang Thính Lan, chờ trở về.”
Hơi thở nam tính mạnh mẽ của cứ thế xộc thẳng cánh mũi cô, mang theo mùi hương độc đáo riêng biệt . Nụ hôn của nhẹ, tựa hồ như một lời hứa.
Ngay cả khi chiếc xe lăn bánh khỏi sân, Giang Thính Lan vẫn hồn. Đợi ư? Cô đợi gì cơ chứ?
Trời ơi, cái tốc độ lệch quỹ đạo ... Chuyện mà giải thích nổi đây?!