Xuyên Không Thành Mẹ Kế Trẻ Của Đại Lão Trong Truyện Niên Đại - Chương 15:-- Ba hợp một ---

Cập nhật lúc: 2025-10-13 05:50:32
Lượt xem: 10

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1B8nPQWmqZ

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

 

Trời đất, đây là đứa cháu mà bà nội nhỏ hơn ông Tống một chút ư? E rằng chỉ là một chút thôi chứ?

 

Mình cứ “ ” “con con” nãy giờ, thảo nào tối hôm qua ông Tống bằng ánh mắt . Phải là lão già quá gian xảo!

 

Không đúng, với diện mạo và tuổi tác của Giang Thính Lan, chú út nàng còn lợi hại như , nàng thể để ý đến cái ông Tống già đến chục tuổi như thế ư?

 

Không thể nào là do ông Tống dọa nạt dụ dỗ đến đây chứ?

 

Tống Tử Úc trong lòng lạnh, đó cũng là chuyện mà cha .

 

Mà cái cách chỉnh đốn khác, dù là ai cũng nể phục, chi đến một cô gái. Ông Tống đúng là…

 

Dù trong lòng chút khinh thường, mặt Giang Thính Lan vẫn duy trì vẻ " kế" hiền lành. "Dì Trương bảo hai đứa xuống ăn cơm." Tống Tử Úc hôm nay vẫn mặc bộ đồng phục mới tinh như hôm qua, ngoan ngoãn ở cửa.

 

Giang Thính Lan Tống Tử Úc sắp tới, vốn dĩ hẹn là giữa kỳ nghỉ hè mới đến, ngờ bất ngờ xuất hiện.

 

Chắc là nhớ cha . Trong tiểu thuyết, Tống Văn Dã nuôi nấng từ nhỏ, tình cảm cha con hẳn là vẫn .

 

Có thể là vì là nam chính trong sách nên Giang Thính Lan hề nghĩ xa, nhưng cũng chẳng ngờ là một đứa trẻ ngoan ngoãn đến .

 

Trên gương mặt còn vương nét ngây thơ của tuổi mười sáu, làn da trắng sứ, nét mặt hiền hòa, đôi mắt đen láy chứa đựng sự dịu ngoan.

 

Cậu mang theo vẻ lịch sự, khiêm tốn. Thấy nàng qua, khẽ một cái, đôi mắt sáng như , thoắt cái cong lên tựa như vầng trăng non.

 

Giang Thính Lan thể tưởng tượng vẻ ngoan ngoãn đáng yêu của khi còn bé. Đáng tiếc, giờ là một thiếu niên mười sáu tuổi, nếu nàng còn thể nựng nịu một chút. Nhìn thì chiều cao của gần một mét tám, ôi chao, tiếc thật, nàng vẫn thích những đứa bé mũm mĩm đáng yêu.

 

Nhất là đứa nào trai nữa, trong thế giới của mê sắc thì chẳng lý lẽ nào thể dùng để giải thích cả.

 

Cố tình là một thiếu niên tuổi dậy thì, đang trong giai đoạn nổi loạn, tính toán đủ điều.

 

Mà thôi, con trai lớn cũng là con của khác, chẳng liên quan gì đến nàng, một kế như nàng, cứ giữ thái độ khách sáo cơ bản là .

 

Tống Tử Úc cảm thấy diễn , thật là từ khi chào đời bao giờ ngoan ngoãn như . Giang Thính Lan còn tỏ vẻ hài lòng, bỗng nhiên lộ ánh mắt ý?

 

Chẳng lẽ diễn ở chỗ nào, để lộ sơ hở? Hay là ông Tống mặt nàng, khiến trở nên đáng một xu?

 

Không , thể " trận hy sinh". Cần định!

 

Tống Văn Dã liếc Tống Tử Úc, đó dậy, chắn giữa hai , khéo léo ngăn cách ánh mắt đối diện của họ. "Xuống lầu ăn cơm ."

 

Tống Tử Úc lặng lẽ lùi sang một bên, chờ cha .

 

Đợi khi hai cha con rời , Giang Thính Lan đóng cửa phòng, nhanh chóng một bộ quần áo xuống lầu.

 

Mặc dù nàng quá đặt nặng việc xây dựng hình tượng kế hảo, nhưng dù khác cũng khách sáo, nàng cũng nên đối đãi lịch sự. Lần đầu tiên dùng bữa cùng , đừng để khác chờ đợi quá lâu.

 

Khi nàng xuống đến nơi, hai cha con bàn ăn. Không khí trong phòng như đông đặc , tĩnh mịch và lạnh lẽo tựa một khối băng vô hình.

 

Tống Văn Dã tựa lưng ghế, vẻ mặt lạnh lùng thẳng con trai đang đối diện.

 

Còn Tống Tử Úc, ánh mắt sắc lẹm của cha, trông hệt như một học sinh tiểu học. Hai tay đan đặt mép bàn, lưng thẳng tắp, ánh mắt dám đối diện với cha, khẽ cúi đầu, mang theo chút thận trọng, dè dặt.

 

Thì Tống Văn Dã ngay cả với con trai cũng từng tỏ hiền hòa, thiện. Trong khoảnh khắc, Giang Thính Lan thoáng đồng cảm với Tống Tử Úc, nhưng cũng chỉ vỏn vẹn hai giây.

 

Vẫn là nên tự đồng cảm với chính . Cha của chỉ cần trừng mắt một cái là thể nhận cả cơ ngơi tiền tỷ.

 

Nếu gia sản thuộc về nàng, đừng trừng mắt, nàng còn thể trừng, chu đáo hầu hạ đến nơi đến chốn.

 

Trương tỷ cũng vì khí căng thẳng giữa hai cha con mà đ.â.m lúng túng, thấy Giang Thính Lan xuống thì vội vàng bưng bữa sáng , : "Phu nhân xuống , mau mau dùng bữa ạ."

 

Bữa sáng hôm nay là những món Giang Thính Lan yêu thích. Cô đang định ăn uống thỏa thích, nhưng khi sang Tống Văn Dã ở bên cạnh, cô nhớ mặt lúc nào cũng chỉ dám ăn như chim, chẳng dám ăn nhiều.

 

Dù mâm cơm đầy ắp sơn hào hải vị, nhưng lúc chẳng còn tâm trạng nào để thưởng thức.

 

Nghĩ đến việc để Tống Văn Dã hưởng hết những món ngon , cô thấy chút cam lòng. Thế là cô bèn đưa mấy món thích ăn sang mặt Tống Tử Úc, dù cũng tỏ là một kế từ ái, ? "Cháu chờ lâu ? Mau ăn !"

 

Tống Tử Úc ngạc nhiên, chút thụ sủng nhược kinh khi Giang Thính Lan bưng bữa sáng cho . Cậu tự nhủ, quả nhiên cô ghét bỏ , cô còn rõ những món thích nữa chứ!

 

"Cảm ơn ạ!" Từ "" vẫn thốt , nhưng khi hai tay đón lấy, vẫn nở một nụ thật chân thành với cô.

 

Ồ, thật là một bé lễ phép! Giang Thính Lan thầm nghĩ, tuy Tống Văn Dã vẻ chẳng gì, nhưng con trai dạy dỗ .

 

Nhờ Giang Thính Lan ở đó, bữa sáng hôm , đều dùng bữa lòng.

 

Tống Văn Dã còn công ty, ăn xong bữa sáng liền chuẩn rời . Trước khi , kéo Tống Tử Úc một góc, dặn dò một nữa: "Nhớ kỹ lời bố tối qua đấy!"

 

Tống Tử Úc đến phát ngán, chẳng lẽ bố cũng đến tuổi lắm lời ? Vừa định cãi thì thấy Giang Thính Lan xuất hiện ở cửa cầu thang, lập tức gật đầu lời : "Bố, con mà, bố cứ yên tâm, con nhất định sẽ ngoan ngoãn ở nhà, cam đoan gây phiền phức gì cho bố ."

 

Tống Văn Dã con trai hôm nay ngoan ngoãn đến lạ, chẳng lẽ thằng bé thực sự lớn và hiểu chuyện ?

 

Giang Thính Lan ngang qua thư phòng, lén liếc đàn ông đang lưng về phía , bắt đầu dạy dỗ con trai .

 

Trong lòng cô thầm tặc lưỡi hai tiếng, đúng là một đàn ông gia trưởng!

 

Sau khi Tống Văn Dã rời , Giang Thính Lan ở phòng khách nghỉ ngơi một lát. Nhớ đồ dùng hôm qua vẫn mua xong, cô định dạo thêm một vòng. Hơn nữa, Tống Tử Úc ở nhà, cô chẳng nên đối xử với thế nào, thôi thì cứ mua sắm cho khuây khỏa .

 

Chỉ là cô mới dậy thì thấy Tống Tử Úc mang theo một chiếc vali xuống lầu. Cậu mắng nên định bỏ nhà ?

 

Giang Thính Lan bước vội vã với chiếc vali tay, nếu bỏ thật, nhỡ bố về đổ cho cô thì ?

 

Cô đang nghĩ ngợi thì Tống Tử Úc ngay mặt cô, chớp chớp đôi mắt trong veo cô đầy vẻ vô tội.

 

"..." Ối dời, vẫn tài nào gọi tiếng "".

 

Tống Tử Úc cảm thấy tính toán sai lầm. Trước khi về đây, vẫn luôn dễ dàng gọi tiếng "", nhưng giờ đối mặt với Giang Thính Lan, thật sự mở miệng . Ai đời thấy mà trông gần bằng tuổi con cơ chứ?

 

Cậu gặp đây, cảm ơn ông bố Tống biến cuộc đời vốn "tuyệt vời" của thêm một nét chấm phá rực rỡ.

 

"Cậu chuyện với ?" Giang Thính Lan đang ấp úng. Tuy cao hơn một cái đầu, nhưng vẫn chỉ là một đứa học sinh cấp ba, chắc tính tình còn rụt rè, đầu gặp kế danh nghĩa lẽ cũng thấy hổ đôi chút, thế là cô chủ động bắt chuyện.

 

"À, khi bố và cô kết hôn, cháu đang học nên về . Lần về, cháu chuẩn một món quà nhỏ, hy vọng cô sẽ thích."

 

Hả? Giang Thính Lan ngờ Tống Tử Úc còn chuẩn quà cho , thật khiến cô bất ngờ kịp trở tay. "Cảm ơn cháu nhé."

 

Cô vốn nghĩ Tống Tử Úc, một bé ham học, lẽ chỉ chuẩn vài món đồ lặt vặt, thậm chí là mấy món trang trí tân hôn tầm thường. Thế nhưng, khi mở chiếc vali hành lý , cô ngỡ ngàng.

 

Từng món quà lớn nhỏ xếp chồng lên , chất đầy cả chiếc vali.

 

"Tất cả những thứ là tặng cho dì ?" Giang Thính Lan ngờ vực hỏi.

 

"Vâng, mấy món là bà nội cháu cùng cháu chọn, hy vọng dì sẽ thích."

 

Giang Thính Lan xổm xuống, lướt qua. Bên trong đồng hồ đeo tay nữ, kim cài áo, một chiếc vòng ngọc. Đương nhiên, món lớn nhất và thu hút nhất chính là chiếc máy chơi game vô cùng thịnh hành thời điểm .

 

"Vòng ngọc là bà nội cháu dặn cháu mang cho dì, là quà mắt bà dành cho dì đấy. Còn máy chơi game là do cháu tự chọn, dì thích ạ?"

 

"Máy chơi game là cháu mua ?" Giang Thính Lan liếc chiếc máy, thời điểm , hàng nhập khẩu như ít nhất cũng ngót nghét nghìn tệ trở lên.

 

"Dạ, là cháu tự dùng tiền riêng của mua đấy ạ."

 

"Cảm ơn cháu nhé, dì thích."

 

Giang Thính Lan cảm thấy Tống Tử Úc, đứa con trai của Tống Văn Dã, quả nhiên là một bé ngoan ngoãn. Hiểu chuyện còn lễ phép. Vốn dĩ, cô hạ quyết tâm sẽ giữ kẽ, khách sáo khi ở chung, dù hai cũng chênh lệch tuổi tác quá nhiều. Tống Tử Úc hiểu lễ nghĩa, còn tặng quà cáp tử tế như .

 

Thế mà cô tay , điều khiến cô thấy áy náy thôi. Nhất định nhanh chóng mua một món quà đáp lễ mới , qua mới toại lòng .

 

"Dì thích là , cháu thực sự sợ dì sẽ ưng ý những món cháu chọn."

 

"Không , , dì thích là đằng khác."

 

Trời đất ơi, Giang Thính Lan thể cưỡng một ngoan ngoãn lễ phép như thế .

Mèo con Kute

 

Hơn nữa, Tống Tử Úc khi chuyện với cô luôn vẻ dè dặt, cẩn trọng lấy lòng. Điều khỏi khiến cô nghĩ lẽ là do cách dạy của Tống Văn Dã, khiến bé quá mức cẩn trọng như .

 

Chỉ trong chốc lát, tình mẫu tử trong lòng cô dâng trào. Còn so đo tính toán gì với nữa chứ? Những nguyên tắc giữ kẽ cô tự đặt cũng tan biến hết, một bé khôi ngô, ngoan ngoãn như thế thì ý nào cơ chứ?

 

Giang Thính Lan mang tất cả những món quà tặng về phòng ngủ. Riêng chiếc máy chơi game, Tống Tử Úc giúp cô lắp đặt chiếc ti vi ở phòng khách.

 

Thấy cô bước xuống, Tống Tử Úc chủ động mở lời: "Dì chơi ? Nếu dì chơi, cháu thể hướng dẫn dì."

 

"Tạm thời chơi. Dì mua một vài món đồ. Cháu cùng ?"

 

"Được ạ." Tống Tử Úc liền cất tay cầm chơi game trong ngăn tủ dậy ngay lập tức.

 

Giang Thính Lan vốn tưởng Tống Văn Dã lái chiếc Mercedes-Benz mất , nào ngờ nó vẫn đỗ ở trong sân như cũ. Cô thích chiếc xe nên đương nhiên sẽ chọn nó phương tiện .

 

"Dì lái xe ?" Tống Tử Úc cô mở cửa xe, vẫn còn nghĩ hai sẽ gọi taxi ngoài chứ.

 

"Dì mới bằng lái thôi," Giang Thính Lan đáp.

 

Tống Tử Úc gật đầu lia lịa, ghế phụ.

 

Sau khi lên xe, Giang Thính Lan cứ mãi suy nghĩ xem nên tặng quà gì cho Tống Tử Úc nên tạm thời im lặng. Còn Tống Tử Úc thì chủ động tìm chuyện để với cô.

 

"Cháu chú út dì thích đồ cổ lắm ạ?"

 

"Không hẳn. Dì chỉ là tiện đường ghé xem thôi mà."

 

"Chỉ là tiện đường ghé xem mà mua món đồ trị giá hàng chục triệu ư? Tuy rằng lẽ giá cả cha sắp xếp , nhưng xét cho cùng, việc cô mua đồ cổ cũng là thật mà?"

 

"Dì xem khiêm tốn, tay cổ gần như đeo món trang sức nào. May mà đủ thông minh, đó bộ đồng phục học sinh. Bước đầu tiên để kéo gần mối quan hệ là tạo ấn tượng cùng sở thích với dì mới ."

 

“À , Bình Thành bên nóng nực như , con cứ mặc mãi bộ đồng phục thế?” Giang Thính Lan lơ đãng liếc ghế phụ. thật, bộ đồng phục học sinh kiểu áo quần thể thao thùng thình của thập niên 90 chính là thứ chê bai nhiều nhất. Trừ việc chất lượng vải cực , thì cả cách phối màu lẫn kiểu dáng đều hợp nhãn thẩm mỹ của học sinh thời bấy giờ.

 

đây cũng là ký ức của cả một thế hệ. Như nàng đây, hồi tiểu học cũng mặc kiểu đồng phục suốt sáu năm ròng.

 

Bộ đồng phục rõ ràng khá nóng, mà với điều kiện gia đình như Tống Tử Úc, lẽ thằng bé thích mặc quần áo riêng của hơn chứ. Làm gì chuyện ngày nghỉ mà vẫn cứ mặc đồng phục.

 

“Con mặc quen . Trước là bà nội mua quần áo cho con, nhưng bây giờ bà sức khỏe , thường xuyên viện điều dưỡng, cũng chẳng ai mua sắm cho con nữa. Con cũng hợp mặc kiểu nào, nên cứ mặc đồng phục thôi, dù cái mà mặc là . Thật cũng nóng lắm , chịu đựng một chút là qua thôi, năm nào con cũng mặc như thế cả.”

 

Giang Thính Lan thằng bé mà lòng thấy xót xa khôn tả. Đây chẳng là đứa trẻ thiếu thốn tình ? Mẹ của Tống Tử Úc bỏ bê con trai đến ? Còn Tống Văn Dã, tủ quần áo áo sơ mi, âu phục đặt may riêng, đến cả đồ mặc ở nhà cũng chọn lựa kỹ càng, đến lượt con trai thì chẳng thèm để ý gì cả?

 

“Mẹ con ?”

 

“Mẹ con á?” Tống Tử Úc nghi hoặc liếc Giang Thính Lan. Lẽ nào bố kể sự thật cho kế ?

 

Tống Tử Úc to, khiến Giang Thính Lan tưởng thằng bé nhắc đến. Chắc là chuyện cha ly hôn ít nhiều cũng ảnh hưởng đến con trẻ, nên thằng bé khơi .

 

“Nếu con thì thôi .” Vốn dĩ nàng cũng chỉ thuận miệng hỏi thăm.

 

“Bố với ? Mẹ con mất từ lâu , con cũng con ruột của bố.”

 

“Hả?” Lúc thì đến lượt Giang Thính Lan kinh ngạc thật sự.

 

Thảo nào nàng cứ cảm thấy Tống Tử Úc tính tình vẻ quá nhún nhường, cứ như lấy lòng khác. Hóa thằng bé con ruột của Tống Văn Dã, cái thì...

 

Trong cuốn tiểu thuyết đó hình như nhắc đến chuyện . Tống Văn Dã từng với nguyên chủ thì nàng cũng rõ, nhưng dù thì nàng cũng gì.

 

“Xin con nhé, hề chuyện , con đừng buồn.”

 

Vừa nhắc đến chuyện cha , Giang Thính Lan thấy Tống Tử Úc liền trầm mặc hẳn. Chắc hẳn đó là một chuyện buồn, bởi lẽ ai mà chẳng lớn lên bên cha ruột thịt của .

 

Hơn nữa, dáng vẻ của thằng bé thì hình như ở nhà cũng chẳng vui vẻ gì cho cam.

 

“Không , con quen .”

 

Giang Thính Lan thấy nét mặt Tống Tử Úc lộ rõ vẻ cô đơn, hụt hẫng. Nàng cũng nên an ủi thằng bé thế nào, dường như gì cũng trở nên trống rỗng, vô nghĩa.

 

“Lần con đến đây mà cũng mang theo đồ ?”

 

“Có chứ, con vẫn còn một bộ đồng phục nữa.”

 

“Chỉ thế thôi ?”

 

Tống Tử Úc mím môi gật đầu: “Có đồ tắm là , con quen .”

 

“Sao con tự mua ? Bây giờ ở trung tâm thương mại, con bước nhân viên tư vấn chuyên nghiệp giúp con phối đồ, gì đến mức mua về mà mặc . Chẳng lẽ con dùng hết tiền để mua quà ?”

 

Cũng đúng lắm. Một thể tùy tiện rút cả vạn tệ tiền tiêu vặt thì chắc hẳn thiếu tiền. Lần thì thể là để mua quà cho kế, còn thì ?

 

Tống Văn Dã đúng là thể thiếu sự quan tâm, nhưng tiền thì tuyệt đối sẽ thiếu thốn. Cho dù con ruột, nuôi mười mấy năm trời thì tuyệt đối sẽ để thằng bé thiếu tiền bạc.

 

Tống Tử Úc quên mất chuyện , vẫn cứ giả vờ đáng thương, quên khuấy rằng chính chỉ cần trở tay là thể mua cả đống thứ cho cô. Cậu điềm nhiên giải thích: “Trước đây con cũng từng mua , nhưng mấy chị ở đó chỉ nghĩ cách moi tiền, cứ giới thiệu một đống đồ chẳng hợp với con chút nào. Sau con nữa. Có lẽ con thông minh lắm, cũng chẳng chọn đồ. Bố con kiếm tiền vất vả lắm, con lãng phí tiền của bố dì.”

 

Giờ mà còn nghĩ tiết kiệm cho bố ư? là thằng bé ngoan quá mất.

 

Mà những bé ở tuổi , thì thường kiểu như . Con mắt chọn đồ của tinh, khác thì mặc . Giang Thính Lan cũng chẳng nên gì, Tống Tử Úc vẻ là đứa trẻ tương đối đơn thuần, thuộc tuýp tính cách thích hài lòng khác nên từ chối. Nhân viên bán hàng khéo miệng, chuyên 'moi tiền' của mấy đứa như thế .

 

Càng càng thấy xót ruột, thằng bé cũng đáng thương thật!

 

“Hay là hôm nay dì dẫn con mua vài bộ quần áo mới nhé? Không dì chọn con ưng ý ?”

 

“Dạ thích ạ!”

 

Đồng ý nhanh ? Không mưu đồ gì chứ?

 

Tống Tử Úc thấy Giang Thính Lan nghi ngờ, vội vàng thêm: “Cảm ơn dì, từng ai mua đồ cho con cả, đây là đầu tiên mua đồ cho con, con mừng lắm.”

 

Giang Thính Lan liếc một cái, quả nhiên khuôn mặt nhỏ nhắn tràn đầy vẻ vui sướng. Hóa đứa trẻ thiếu tiền, mà thiếu sự quan tâm ư?

 

cô cũng định tặng quà cho Tống Tử Úc, mua quần áo thì cũng coi như là một món quà .

 

Như thế còn đỡ suy nghĩ, khỏi bận tâm nên tặng gì quà đáp lễ.

 

Đã mục tiêu, Giang Thính Lan liền dẫn Tống Tử Úc thẳng đến khu bán đồ thể thao trong trung tâm thương mại. Những thương hiệu thể thao nổi tiếng mà , giờ đây cũng mặt ở đây, thậm chí thiết kế còn thời thượng.

 

À mà, vài kiểu dáng coi là cổ điển, thì giờ đang là mốt đấy chứ.

 

Giang Thính Lan đưa Tống Tử Úc đến khu vực của những thương hiệu quen thuộc, cô lựa chọn và phối cho hai bộ đồ theo phong cách mà cô sẽ thịnh hành .

 

Cậu nhóc vẻ thích, thử hết bộ đến bộ khác, chẳng mệt là gì.

 

Mỗi một bộ đồ Giang Thính Lan chọn đều khiến cô vô cùng ưng ý. Không ngờ Tống Tử Úc đúng là một "mẫu treo đồ" trời sinh, mặc bộ nào cũng như bước từ sàn diễn .

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-khong-thanh-me-ke-tre-cua-dai-lao-trong-truyen-nien-dai/chuong-15-ba-hop-mot.html.]

 

“Đẹp dì?” Đến cửa hàng thứ ba, khi thử bộ đồ thứ năm, Tống Tử Úc gần như kiệt sức, sắp chịu nổi nữa . “Không chỉ mua hai bộ thôi ?”

 

“Sao trung tâm thương mại là dì cứ bắt con thử đồ mãi ?”

 

Sớm giả vờ đáng thương quá đáng, giờ thì khổ . Ngày thường ghét nhất là dạo phố với bà nội, nhưng hôm nay thì đành , coi như một cho bõ công.

 

Cậu cố tình nán trong phòng thử đồ nghỉ một lúc lâu mới bước , khẽ hỏi Giang Thính Lan đang đợi ghế.

 

“Đẹp thì thật đấy, nhưng con thích những bộ ?”

 

“Mắt con lắm, dì giúp con chọn nhé.”

 

“Con thấy hai bộ con thử lúc nãy thế nào?” Giang Thính Lan rơi trạng thái khó xử vì khó lựa chọn, bộ nào cũng hợp với nhóc, cô chọn bộ nào.

 

“Con đều thích ạ.” Tống Tử Úc vẫn ngoan ngoãn và hiểu chuyện đáp lời, cứ như thể hôm nay mua mua, mua món gì cũng đều chấp nhận.

 

Trong lòng Giang Thính Lan càng thêm nặng trĩu. Cô đơn giản quyết định mua hai bộ lúc nãy, bên cũng chọn thêm hai bộ nữa, còn đặc biệt phối cả giày cho nhóc. Dù cũng là tiêu tiền của bố , cô chẳng cần tiết kiệm gì.

 

Đến lúc trả tiền, Tống Tử Úc tự móc ví .

 

“Con thiếu tiền dì, chỉ là con chọn đồ thôi. Dì chịu khó giúp con chọn quần áo là con vui lắm , con thể để dì bỏ tiền chứ.”

 

Giang Thính Lan thật sự chẳng khỏi mủi lòng. Cô cảm thấy Tống Tử Úc dường như điểm nào , đứa trẻ quả thực quá đỗi ngoan ngoãn.

 

Chưa dừng ở đó, ngay cả khi cô mua sắm, Tống Tử Úc đều giành phần thanh toán. Lần nào cô còn đang lựa chọn, nhanh chóng trả tiền .

 

"Con vẫn còn là trẻ con mà, thể để con trả tiền cho ?" Giang Thính Lan tuy rằng thích tiền, nhưng cũng đến mức đứa trẻ trả cho . Hơn nữa, cô cảm thấy Tống Tử Úc đáng thương, dường như chỉ còn mỗi tiền bạc, cô thật sự nỡ.

 

Vừa , cô liền lấy tiền đưa cho .

 

"Mẹ cũng thích con ?" Tống Tử Úc nắm chặt mấy đồng tiền trong tay, Giang Thính Lan hỏi một cách đầy vẻ nghiêm trọng.

 

Vẻ mặt như một chú cún con bỏ rơi, đáng thương xiêu lòng .

 

"Không , . Chỉ là lớn, thể dùng tiền của trẻ con ."

 

"Thật tiền cũng của con. Đều là của ba con. Mẹ gả cho ba con, nên theo lý mà , những thứ đều là của . Con trả tiền là điều đương nhiên mà."

 

Lời lẽ thoạt vẻ hợp lý khiến Giang Thính Lan khỏi suy ngẫm. Cô chợt thấy cũng lý, nhưng mà... chẳng thế.

 

Cuối cùng, Tống Tử Úc trả tiền cho cô. "Nếu thật sự thấy áy náy, thì mời con ăn gì đó ."

 

"Được thôi, con ăn gì nào?"

 

"Hay là cứ để quyết định . Ngày thường ba con bảo ăn gì thì con ăn nấy."

 

Giang Thính Lan trong lòng thở dài. Tính tình Tống Tử Úc đúng là mặc định đoạt ? Đứa trẻ tự ti đến mức nào chứ?

 

Sao mà đáng thương đến !

 

Cuối cùng Giang Thính Lan chủ, đưa đến tiệm Cổng Vòm Vàng. Thật , cô từng dẫn một đứa trẻ lớn như chơi, còn là một đứa trẻ trông vẻ đáng thương như .

 

Tống Tử Úc tỏ vô cùng hiếu kỳ, cứ như từng ăn món bao giờ.

 

"Con ăn bao giờ ư?" Giang Thính Lan thấy chẳng đến nỗi nào. Cậu mua quần áo thể chọn, nhưng vẻ trả tiền thì rõ ràng là một ấm thiếu tiền. Ăn uống thì chẳng lẽ cũng chọn ?

 

"Ngày thường ba con quản khá nghiêm khắc, cho con ăn mấy thứ ."

 

Giang Thính Lan nghĩ một lát. Tống Văn Dã đúng là một nghiêm khắc. Tuy rằng hạn chế cô, nhưng vẻ Tống Tử Úc sợ hãi ba thì lẽ ba cũng chỉ ngoan ngoãn theo.

 

Gà rán và Coca-Cola lớn trong nhà thường cho là thức ăn nhanh lành mạnh. thời điểm cách "thức ăn lành mạnh" ư?

 

"Không , thỉnh thoảng ăn một bữa thì ." Giang Thính Lan nghĩ, một tuổi thơ thiếu Coca-Cola thì quả là mất một phần thú vị. Dù Tử Úc bây giờ cũng chẳng còn là trẻ con nữa, nhưng ăn một bữa thì . Bản cô cũng thích món mà.

 

Thấy cô truy hỏi thêm, Tống Tử Úc chẳng kìm mà toát mồ hôi trộm. Một chút nữa thôi là diễn lố , thật là nguy hiểm.

 

Giang Thính Lan cố ý gọi cho Tống Tử Úc một suất cơm trẻ em. Không vì gì khác, chỉ vì lấy món đồ chơi nhỏ kèm. Ngày xưa, khi cô cùng biểu biểu , hai đứa chúng nó cứ tranh suất cơm trẻ em để lấy đồ chơi.

 

Ngay cả Vạn Thiếu Du còn thích, Tống Tử Úc chắc cũng thích thôi.

 

Quả nhiên Tống Tử Úc thật sự thích, cầm món đồ chơi bé xíu trong tay mà nỡ buông.

 

"Cô gái, cô cũng đến đây ăn hả?" Giang Thính Lan mới xuống thì một giọng đầy bất ngờ cất lên gọi cô.

 

“Chú Trương, chú đưa cháu đến đây ăn cơm ạ?” Giang Thính Lan ngước lên liền thấy đàn ông từng giúp phân tích cổ phiếu .

 

, hôm nay con gái học múa xong ở Cung Thiếu nhi, đưa cháu đến đây ăn uống chút gì đó.”

 

Giang Thính Lan cúi đầu liếc cô con gái chừng mười mấy tuổi của chú Trương, vẫn mặc bộ đồ tập múa, nhưng bên ngoài khoác thêm một chiếc váy.

 

Vạt váy của bộ đồ tập múa vẫn còn lộ bên ngoài, đúng là bố trông con, miễn con bé vẫn nguyên lành là .

 

“Nữu Nữu, mau chào chị.” Trương Khôn đưa tay vỗ vai con gái.

 

“Chào chị ạ.”

 

Trương Khôn sắp xếp cho con gái xuống chiếc ghế cạnh bàn, tới bên cạnh Giang Thính Lan.

 

“Chú Trương, chú việc gì với cháu ạ?” Giang Thính Lan hỏi.

 

“Cô Giang , cô còn định kinh doanh nữa ?”

 

“Có chuyện gì thế ạ?”

 

Trương Khôn : “ quen một ông chủ, một xưởng may sang nhượng , hứng thú ?”

 

“Vì sang nhượng ạ? Mặt hàng quần áo bây giờ cũng tương đối dễ bán mà, nếu sang nhượng thì chắc chắn là do ăn , mà thì hẳn lý do.”

 

Trương Khôn giấu giếm: “Người cũng là bạn quen khi chơi cổ phiếu. À, nhớ nhầm thì tháng bán hai mã cổ phiếu đang tăng trưởng ? lúc đó cũng cân nhắc bán , thế mà ông chủ thấy giá cổ phiếu tăng trưởng , tham lam dồn thêm vốn mua. Ai ngờ ngày hôm liền bắt đầu rớt giá, cứ thế rớt phanh, khiến mất trắng mấy chục vạn tệ. Anh mất trắng vốn, dòng tiền liền đứt gãy, đứt dòng sản xuất thì thể tiếp tục sản xuất . Mà vì ký vài hợp đồng lớn, một khi sản xuất thì còn bồi thường tiền vi phạm hợp đồng, đến lúc đó sẽ lỗ càng nhiều, nên đành nghĩ đến chuyện sang nhượng nhà máy thôi.”

 

“Nhà máy đó xem qua , nếu nhận thì chắc chắn thể kiếm tiền, đảm bảo lời chứ lỗ .”

 

“Chú Trương, chú tự tiếp quản luôn ạ?” Giang Thính Lan hỏi.

 

Trương Khôn : “Thật cũng tiếp quản lắm, nhưng gom đủ nhiều tiền đến thế.”

 

“Bao nhiêu tiền ạ?”

 

“Hơn một trăm ba mươi vạn tệ.” Trương Khôn tiếp tục : “Anh đang cần tiền gấp, thật còn thể nhân cơ hội mà ép giá xuống nữa.”

 

“Có bao nhiêu công nhân, bao nhiêu máy móc sản xuất, diện tích mặt bằng rộng bao nhiêu ạ? Nhà máy chuyên gia công dán nhãn mác, là tự sản xuất và bán thương hiệu của ạ?” Giang Thính Lan quả thật đang kiếm tiền, đó lâu cũng xem qua một ít nhà máy chuyển nhượng nhưng đều ưng ý cái nào, nếu thật sự phù hợp thì cháu thể tìm hiểu.

 

“Cô gái, cô hỏi những câu đó thì chịu . cũng chỉ là mấy năm nhân cơ hội mà kiếm chút tiền nhờ chơi cổ phiếu thôi, mà hiểu rõ những thứ . Ban đầu cũng định tiếp quản đó chứ, nhưng gom mãi mới hơn năm mươi vạn tệ, còn kém xa lắm.”

 

nghĩ chuyện như thì nghĩ đến phù hợp để giới thiệu chứ, liền nghĩ ngay đến cô. Không cô từng chuyện ăn với nhà ở sảnh chứng khoán đó ? thấy cái hợp với cô ?”

 

“Đáng tiếc lúc đó chúng để điện thoại cho , gần đây cũng thấy cô ghé qua sàn giao dịch chứng khoán nữa. Không ngờ hôm nay đưa con gái ăn cơm gặp cô, nên liền tranh thủ báo cho cô ngay.”

 

“Những thứ cô hỏi rành lắm, nhà máy đó ở khu vực ngoại ô phía Bắc. Nếu cô thấy hứng thú, là để dẫn cô xem một lượt?”

 

“Cháu hai ngày thời gian rảnh ạ.”

 

“Khi nào cô mới thể sắp xếp thời gian?”

 

“Cái cháu cũng chắc chắn lắm, là thế nhé, chú cứ để điện thoại, cháu sẽ liên hệ chú ?”

 

Trương Khôn ngừng vội vàng gật đầu, “Được, .”

 

Hai trao đổi điện thoại. Thấy con gái ăn kha khá, Trương Khôn cầm chỗ còn , “Nữu Nữu, chúng còn đón nữa, về nhà ăn nhé.” Nói đoạn, kéo con gái chào Giang Thính Lan vội vã rời .

 

“Cứ từ từ thôi.” Càng lúc càng thể sốt ruột. Giang Thính Lan tin Trương Khôn vì giúp bạn bè mà vội vã như , trông giống một môi giới hơn. Lúc mà cô sốt sắng, e rằng hai bên sẽ giá, đội giá lên cao. Dù tiền trong tay cô, bên cần tiền mới nên lo lắng.

 

Như , nếu đến lúc đó cô thật sự ưng ý, cô còn thể mặc cả.

 

Trương Khôn quả thực giúp bạn bè. Mấy năm nay lăn lộn trong giới cổ phiếu, quen ít ông chủ lớn nhỏ. Nhờ tính cách dễ gần, tìm cách mối lái, giật dây trung gian.

 

Nhân cơ hội quen thêm , cũng kiếm thêm một khoản lời cho .

 

Cái nhà máy hề dối, đúng là bên họ đang bán gấp để thu tiền về. Mấy ngày nay cũng thử liên hệ vài ông chủ, nhưng các ông lớn thì chướng mắt, còn các ông nhỏ đủ tiền.

 

Vừa hôm nay gặp Giang Thính Lan, tuy rõ lắm về cô, nhưng qua là thấy tiền.

 

Bên đang nóng lòng bán để thu tiền, cho hoa hồng cao, nên cũng sốt ruột kém.

 

Tống Tử Úc Giang Thính Lan phân tích, trong lòng khỏi thầm tán thưởng, cảm thấy cô thật sự quá tài giỏi.

 

Trong lòng hạ quyết tâm sẽ càng đối xử với cô, kể cho khác , oách đến mức nào chứ.

 

Mẹ của khác tuyệt đối tài giỏi bằng cô .

 

Chỉ là cái tuổi của cô … Thật đáng tiếc, chỉ lớn hơn vài tuổi chứ.

 

Khiến cứ ngượng ngùng dám gọi cô là .

 

Hai ăn uống xong xuôi, Giang Thính Lan đưa Tống Tử Úc dạo một lúc. Đang chuẩn về nhà thì điện thoại của Tống Văn Dã gọi tới.

 

“Văn Dã, chuyện gì ?” Giang Thính Lan theo bản năng gọi “lão công”, nhưng liếc thấy Tống Tử Úc đang bên cạnh, cô đành nén .

 

Tống Văn Dã ngừng một chút, gọi tên? Không vẫn luôn gọi là "lão công" ?

 

Hắn khỏi nghĩ đến buổi sáng trêu chọc cô, lẽ nào cô vẫn còn giận?

 

“Tống Tử Úc đang gì?” Tống Văn Dã vẫn luôn mấy yên tâm về Tống Tử Úc. Thằng nhóc khá nghịch ngợm, ăn kiêng nể gì. Giang Thính Lan nhát gan, sợ thằng nhóc hỗn xược cố ý hù dọa cô.

 

Giang Thính Lan liếc Tống Tử Úc đang một bên, thầm nghĩ, đây là sợ cô ức h.i.ế.p con trai ông ? Xem ông vẫn chút quan tâm đến đứa con trai .

 

“Nó ở đây, tìm nó ? Em đưa điện thoại cho nó nhé.” Nói xong, Giang Thính Lan liền đưa điện thoại cho Tống Tử Úc.

 

Không … Bố tìm nó.

 

Tống Văn Dã còn kịp hết thì thấy giọng Tống Tử Úc.

 

“Bố, bố tìm con ạ? Có chuyện gì ?” Tống Tử Úc vốn định từ chối, chuyện với bố, nhưng Giang Thính Lan trực tiếp nhét điện thoại tay .

 

“…” Kiểu thì từ chối chứ?

 

“Không gì, đưa điện thoại cho Giang Thính Lan.”

 

“Được .” Tống Tử Úc chút do dự, lập tức trả điện thoại cho Giang Thính Lan.

 

Giang Thính Lan:… Đến mức ? Chỉ cần giọng là ? Quả nhiên là sợ cô ngược đãi con trai ông mà.

 

Tuy nhiên, phép tắc thì vẫn cần giữ phép tắc, "Anh tan ư?" Giang Thính Lan khách sáo hỏi một câu.

 

“Vẫn , Thính Lan , tối nay và em ngoài ăn cơm nhé.” Anh tính toán sẽ chuyện với Giang Thính Lan về thằng bé Tống Tử Úc. Nó là nghỉ hè mới về, mà giờ đến , khiến trở tay kịp, chắc Giang Thính Lan cũng giật .

 

Sợ cô sẽ suy nghĩ trong lòng, nên định tối nay ăn cơm sẽ chuyện với cô. Việc cũng do sắp xếp, đến mức loại chuyện tiền trảm hậu tấu (việc mới báo cáo) như . Nếu là vợ chồng, bất cứ chuyện gì cũng bàn bạc với cô.

 

Ra ngoài ăn cơm, chẳng lẽ là để chúc mừng con sắp về? "Được thôi." Cô nghĩ nhiều mà đồng ý.

 

“Vậy em đợi , sẽ về đón em.”

 

“Không cần , cứ địa điểm, em sẽ đến thẳng đó chờ .” Giờ cô đang ở nhà , đón .

 

“Hay là cứ đến Quốc Mậu .” Nơi đó yên tĩnh, tiện chuyện.

 

Cúp điện thoại, Giang Thính Lan đồng hồ cũng gần đến giờ. Cô cùng Tống Tử Úc lái xe thẳng đến Quốc Mậu.

 

Hai họ cách Quốc Mậu xa, khi đến nơi thì Tống Văn Dã vẫn tới.

 

Hôm nay, Giang Thính Lan mua một chiếc máy chơi điện tử xếp hình Tetris. Vốn dĩ cô còn nhớ đến trò nữa, chỉ vì Tống Tử Úc tặng một chiếc máy chơi game mà cô chợt cảm giác hồi tưởng tuổi thơ.

 

Hồi nhỏ, cô thi cử thật thì mới đồng ý mua cho một chiếc để chơi. Giờ đây thể chơi thoải mái, thế là cô mua ngay một cái.

 

cũng đợi Tống Văn Dã, cô liền lấy thử xem cảm giác tay thế nào.

 

Kết quả là nhiều năm chơi, cô vụng về c.h.ế.t.

 

Chiếc máy chơi game chỉ phát tiếng báo thất bại, mãi mới tiếng khối hình biến mất.

 

Chơi vài ván, cô liền mất hứng, chẳng còn chút trải nghiệm game nào cả.

 

“Con chơi ?” Giang Thính Lan hỏi Tống Tử Úc, “Con chắc là giỏi mấy trò lắm ?” Có thể tặng máy chơi game thì hẳn là sành chơi .

 

Tống Tử Úc thấy cô chơi hai ván mà chẳng khác gì tự do ủy trị (chơi tùy tiện, lung tung), liền lắc đầu , "Cháu cũng chơi giỏi lắm ạ."

 

“Không , coi như g.i.ế.c thời gian.”

 

Rõ ràng là cô căn bản kịp cắt hình dạng khối gạch, nhưng trong tay chẳng thành vấn đề. Nhìn các khối vuông nhanh chóng rơi xuống đúng vị trí thích hợp, tốc độ tiêu trừ phía cũng nhanh, cơ bản chồng chất lên , hơn nữa khe hở vô cùng ít, cảm giác trò chơi với chẳng chút khó khăn nào.

 

“Con giỏi ?” Vừa còn khiêm tốn với ?

 

Tống Tử Úc vẫn khiêm tốn , "Thật cái một quy luật nhất định, đơn giản."

 

“Thật ư?”

 

“Vâng, cháu thể dạy dì.” Tống Tử Úc xong liền đưa máy chơi game cho cô.

 

Giang Thính Lan thật sự học hỏi, thời gian tiếp theo cô chỉ thấy giọng của Tống Tử Úc: “Dì đừng vội.”

 

“Chuyển hướng .”

 

“Đừng động ngón tay .”

 

…”

 

Tống Văn Dã đến nơi thì đúng lúc thấy hai đang cắm cúi chơi. Giang Thính Lan cầm máy chơi game, Tống Tử Úc ở một bên chỉ đạo.

 

Một thì cắm cúi điều khiển, một thì miệng ngừng chỉ dẫn.

 

Giang Thính Lan mang Tống Tử Úc theo? Không đúng, hai họ chơi với ??

 

 

Loading...