Xuyên Không Thành Mẹ Kế Trẻ Của Đại Lão Trong Truyện Niên Đại - Chương 24:-

Cập nhật lúc: 2025-10-13 05:50:42
Lượt xem: 4

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/6fTjxREp2d

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

 

Mục đích ban đầu của Tống Văn Dã đến Cảng Thành để hợp tác với Giang gia. Sau sự việc tối qua, càng còn tâm trí nghĩ đến chuyện hợp tác, coi đây là chuyến đưa vợ ngoài dạo phố và mua sắm.

 

Giang Thính Lan hai ngày mua sắm ngừng, cảm giác hưng phấn cũng dần vơi . Cô ngắm cảnh đêm Cảng Victoria. Với danh xưng cảng biển lớn nhất Châu Á, và cũng là địa điểm check-in quan trọng trong tương lai, đến đây thì thể bỏ lỡ một chuyến tham quan như .

 

Tống Văn Dã thấy cô vợ nhỏ hứng thú rực rỡ, còn đặc biệt chuẩn máy ảnh.

 

Giang Thính Lan định chụp một loạt ảnh thật ưng ý, và suốt quá trình đó, Tống Văn Dã luôn ở bên cạnh cô. Anh cô thoa thoa, bôi bôi đủ thứ từ chai lọ, hộp phấn lên mặt , điều kỳ lạ là ngay cả từng sợi lông mi cô cũng chuốt thẳng tắp, gọn gàng.

 

Anh bỗng thấy tò mò, con gái đáng yêu đến thế ? Ngay cả lông mi cũng chuốt ?

 

Giang Thính Lan vốn nghĩ sẽ chán, định ném cho một cuốn tạp chí để g.i.ế.c thời gian. Ai ngờ chẳng thèm lật, cứ thế thẳng xuống bên cạnh cô, say sưa quan sát cô trang điểm.

 

Tống Văn Dã mang theo khí chất mạnh mẽ, dáng cao lớn. Anh ghế mà tựa bàn trang điểm, một chân đặt sàn, chân còn cong, nghiêng đầu cô.

 

Cô cảm thấy xung quanh tức thì thở của bao trùm, cô suýt nữa chuốt lệch cả lông mi.

 

"Chồng , thấy chán ?" Xem khác trang điểm hẳn là nhàm chán chứ, cứ chằm chằm cô mãi ?

 

"Không chán, em mà chán ?" Chắc đây chính là trạng thái khi yêu một , thích ở bên , bất kể cô gì, cũng thấy thú vị.

 

Mỗi một phút giây trôi qua, đều bỏ lỡ bất cứ khoảnh khắc nào bên cô.

 

Giang Thính Lan thoáng vui vẻ. Chẳng lẽ đây là sức hút của đàn ông từng trải, đủ kiên nhẫn để cưng chiều cô?

 

Cô cố ý trêu chọc , "Chồng ơi, tay em mỏi quá. Hay chuốt lông mi cho em nhé?"

 

Tống Văn Dã định " ", nhưng ánh mắt mong chờ của vợ, cô dường như ít khi yêu cầu gì đó cho . Anh nhận lấy cây mascara, "Vậy em chỉ , ?"

 

Thật sự để chuốt lông mi ? Giang Thính Lan lập tức đưa cây mascara cho , chỉ một vài mẹo nhỏ, đó đưa mặt gần.

 

Tống Văn Dã tuy học hỏi nhanh, nhưng cái thứ nhỉ, mắt nhưng tay chắc . Lại thêm sợ cẩn thận sẽ chạm mắt cô, nên lúc chuốt, bộ bàn tay đều run lên bần bật.

 

Giang Thính Lan dáng vẻ cẩn thận từng li từng tí của ngừng. Sao cô phát hiện Tống Văn Dã đôi khi cũng đáng yêu đến thế chứ.

 

Một vị tổng tài cao ngạo khó với tới mà tỉ mỉ chuốt mascara cho cô, cảm giác quả thực quá đỗi thỏa mãn.

 

Đương nhiên, cuối cùng Giang Thính Lan vẫn để Tống Văn Dã chuốt lông mi cho . Cô tự vài đường là xong xuôi, nếu chờ thì lẽ mất cả buổi sáng.

 

Sau khi sửa soạn xong, cô ngẩng lên đàn ông ăn mặc chỉnh tề bỗng : "Chồng ơi, đeo kính ?"

 

"Hả?"

 

"Gió ở Cảng Thành lớn lắm, em sợ gió bụi mắt."

 

"..." Tống Văn Dã phát hiện cô vợ chút sở thích lạ lùng. Chẳng hạn như cực kỳ mê mẩn cơ bắp của ; mỗi khi đeo kính, chỉ cần để cô chạm một chút là cô tuyệt đối sẽ chiều theo yêu cầu của . Và cô còn đặc biệt thích đeo kính.

 

Thật đây cũng thường đeo, nhưng vì Giang Thính Lan quá mức say mê, nên ngay cả khi việc cũng sẽ đeo lên.

 

"Là sợ gió bụi mắt thật, ý đồ khác đây?"

 

"Chồng ơi, lát nữa em sẽ chụp ảnh cho , đảm bảo sẽ chụp cực kỳ trai."

 

"Vậy nên việc em chọn quần áo và đeo kính là để chụp ảnh cho ?"

 

“Chứ còn gì nữa? Anh cứ nghĩ trong đầu em mấy ý tưởng đắn ?” Nói đến đây, Giang Thính Lan thở dồn dập, Tống Văn Dã dường như tìm cách để trêu ghẹo cô. Cứ mỗi khi cô định từ chối , sẽ chủ động đeo kính, còn mặc kệ cô nhéo eo . Thế là nào cô cũng ngoan ngoãn sập bẫy.

 

Người khác là ngày nào cũng lừa một , nhưng nào cũng khác ; còn cô thì ngày nào cũng lừa đúng một kiểu mà chẳng chán là gì.

 

“Được , đeo.” Anh quả thật dùng chiêu để dụ dỗ cô, nhưng chỉ cần là điều cô thích, đều vui vẻ phối hợp.

 

“Chồng yêu, lời thế nhỉ? Cưới đúng là em lời to !” Hôm nay mượn cớ để trêu chọc , Giang Thính Lan như vết sẹo lành quên đau, lập tức cất lời khen ngợi.

 

Tống Văn Dã khen, nhưng giờ thể bình tĩnh đối mặt hơn nhiều. Anh nhẹ giọng : “Là mới lời to.”

 

Có thể cưới Giang Thính Lan vợ, đó mới là điều lời nhất.

 

Nghe lời , Giang Thính Lan sững sờ. Cô chỉ thuận miệng đùa thôi, mà Tống Văn Dã nghiêm túc đến thế. Lời của khiến cô cũng ngượng ngùng, cô gãi gãi tóc tỏ vẻ chột : “Em đến ?” Sao trái tim cô bỗng chốc như phình to nhỉ?

 

Tống Văn Dã vòng tay qua vai cô, một tay kéo cô lòng, khẽ xoa đầu cô: “Vậy đến thế ?”

 

“Anh mà! Để em kể xem ưu điểm của nhé: Giàu , còn trai, dáng chuẩn…”

 

Giang Thính Lan giơ tay, lượt kể những ưu điểm của Tống Văn Dã. Chỉ điều, đàn ông càng mặt càng sa sầm.

 

Anh đang định gì đó thì Giang Thính Lan dùng tay che miệng : “Chồng yêu, ưu điểm tuyệt vời nhất của là gì ?”

 

“Là gì?” Anh một tay ôm cô, một tay giữ lấy tay cô hôn nhẹ lên đó mới hỏi.

 

“Là ánh mắt cực kỳ !”

 

“Hửm? Tại ánh mắt ?”

 

“Bởi vì cưới vợ xinh như hoa, thông minh đáng yêu, còn thiện lương như em đây chứ!”

 

Tống Văn Dã thể nhất thời phản ứng kịp, cũng thể là cái kiểu tự khen của cô chọc . Sau một lúc lâu im lặng, cứ thế lặng lẽ cô.

 

Giang Thính Lan là kiểu “ăn bạt mạng”, lúc thì cực kỳ hùng hồn, xong mới bắt đầu thấy hổ. Thấy vẫn im lặng, khuôn mặt nhỏ nhắn của cô càng phiếm lên vài vệt hồng nhanh như cắt. Cô vươn tay đẩy đẩy n.g.ự.c : “Đừng ôm chặt thế, nóng c.h.ế.t !”

 

Tống Văn Dã chỉ một giây hồn, lập tức siết chặt cô hơn nữa: “Không ôm chặt thế, nhỡ vợ xinh như hoa, thông minh đáng yêu, thiện lương của chạy mất thì ?”

 

Mặt Giang Thính Lan càng đỏ bừng: Anh chơi ăn gian ! Ai cho phép mặt mũi nghiêm túc mà lời sến súa thế hả?

 

Vì vô tình chọc ghẹo, Tống Văn Dã quấn lấy Giang Thính Lan hôn lâu, son môi cô lem hết. Cuối cùng, cô đe dọa sẽ bắt ngủ riêng, mới chịu dừng .

 

Thế nên, khi cửa, trời chạng vạng tối.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-khong-thanh-me-ke-tre-cua-dai-lao-trong-truyen-nien-dai/chuong-24.html.]

 

giờ khắc chính là thời điểm cảnh sắc nhất. Ánh nắng chiều như gấm vóc nhuộm đỏ cả trung, phản chiếu mặt biển lấp lánh, tạo thành những vệt sáng dịu dàng nhưng chói mắt.

 

Những con tàu nhỏ bận rộn lướt mặt biển, cảnh biển hòa quyện với ánh hoàng hôn rực rỡ, tạo nên một bức tranh lãng mạn vô cùng.

 

Giang Thính Lan thích chụp ảnh, từ lúc ngoài cô vẫn chụp ngừng tay.

 

Tống Văn Dã vốn mấy mặn mà với việc chụp ảnh, nhưng thấy cô nàng vui vẻ, suốt cả chuyến đều tình nguyện mẫu ảnh độc quyền cho cô.

 

Cô say sưa ngắm cảnh qua ống kính, tìm kiếm những góc nhất. Còn , qua khung ngắm, lặng lẽ dõi theo từng biểu cảm gương mặt cô.

 

Mèo con Kute

“Chồng ơi, xem nè, đúng là siêu phẩm góc ch·ết!” Giang Thính Lan cực kỳ hài lòng. Sao mà xuất sắc đến thế , dù là góc nào, chụp đại một tấm cũng thành ảnh tạp chí.

 

Suốt chặng đường, Tống Văn Dã nhiều nhất chính là hai tiếng “chồng ơi”. Đến mức thấy là tự động đầu. Vừa vặn, cô gái ôm máy ảnh đang chạy như bay đến, tựa như cánh bướm vui vẻ, rạng rỡ. Anh vẫn luôn tự hỏi, điều gì khiến say mê cô đến ? Và , khoảnh khắc cô bé sà lòng , một đáp án chợt lóe lên: đó là sự chân thành và nhiệt huyết rực rỡ của cô.

 

, mê mẩn sự chân thành và nhiệt liệt .

 

Anh vội vàng đưa tay đỡ lấy cô, dặn dò: “Chậm thôi, coi chừng ngã đó.”

 

“Chồng , em con nít, mà ngã chứ?”

 

Tống Văn Dã chỉ gì. Bởi lẽ, trong mắt , cô mãi là một đứa trẻ đáng yêu.

 

Anh mấy hứng thú với những bức ảnh của chính . khi nhận lấy máy ảnh và ngắm qua, thừa nhận, cô chụp thật sự .

 

“Lan Lan, để chụp cho em vài tấm nhé.”

 

Nãy giờ cô mất công chuẩn , trang điểm tỉ mỉ mà chẳng chụp cho tấm nào hồn, lo chụp cho thôi.

 

“Được thôi ạ.” Giang Thính Lan vui vẻ đồng ý.

 

chụp vài tấm, cô chợt nhận : Tống Văn Dã chụp ảnh nhỉ? Nghĩ đến mấy bức ảnh ‘góc bạn trai’ t.h.ả.m họa lan tràn mạng, cô lập tức hết hy vọng. Hơn nữa, cũng chẳng hề nhắc nhở cô nên đổi dáng, chỉ thấy cứ “tách tách” lia máy ngừng.

 

Tống Văn Dã vô cùng hài lòng với những bức ảnh chụp. Trong khung ngắm, tất cả đều là những khoảnh khắc giữ . Vừa chụp xong, tự say sưa ngắm nghía.

 

Thấy Giang Thính Lan uể oải bước đến, hỏi: “Sao thế? Em mệt ?”

 

Giang Thính Lan xua tay, lẽ cô mệt tâm thì đúng hơn, phí công trang điểm cả buổi trời.

 

“Xem chụp cho em nè.” Tống Văn Dã đưa máy ảnh cho cô.

 

Giang Thính Lan liếc mắt qua, ngay lập tức sững sờ. Đẹp quá mất!

 

Cô lập tức giật phắt lấy máy ảnh, lòng tràn đầy hài lòng.

 

Tống Văn Dã đúng là tài, chụp ảnh cô mà chẳng hề cố tình sắp đặt, mà bức nào cũng mê hồn.

 

“Chồng ơi, siêu cấp đỉnh thế ! Chụp em quá trời!” Ai bảo ‘góc bạn trai’ chỉ ảnh dìm chứ? Ôi trời ơi, cô mãn nguyện c.h.ế.t mất, cuối cùng cũng tìm nhiếp ảnh gia riêng !

 

“Đâu giỏi, là do em vốn dĩ , chỉ bấm máy bừa thôi mà.”

 

Giang Thính Lan nhất thời phân rõ đang khen cô, đang tự ‘flex’ kỹ năng của . mà thôi, cả! Chỉ cần trong ống kính của , mỗi bức ảnh của cô đều hảo, là đủ .

 

Khi ánh chiều dần tắt, màn đêm buông xuống, cảng biển sáng bừng những ánh đèn lấp lánh. Hai nhờ du khách chụp hộ vài tấm ảnh chung. Cặp đôi trai tài gái sắc phối hợp ăn ý luôn khiến khác trầm trồ, ngưỡng mộ.

 

Giang Thính Lan còn nhiệt tình hướng dẫn Tống Văn Dã cách tạo dáng 'bắn tim' và đủ kiểu dễ thương khác.

 

Tống Văn Dã phối hợp cực kỳ ăn ý, bởi vì khu vực chụp ảnh quá ư là vui, mà còn trai lồng lộn, qua đường nhầm là minh tinh, cứ thế xúm xin chụp ảnh chung.

 

Giang Thính Lan đùa rằng chụp ảnh tính phí, ai dè, thật sự trả tiền!

 

những tờ tiền mặt nhiệt tình dúi tay, kìm mà nuốt nước miếng. Không chứ, đúng là nếu hôm nay mà cô mở một gian hàng ở đây thì chẳng tiền lời sẽ khủng khiếp lắm ?

 

Cái đàn ông đúng là một kho báu di động mà!! Đến cả khuôn mặt cũng đáng giá tiền ?

 

Tống Văn Dã còn đang bên cạnh cảm ơn chụp ảnh giúp họ, đầu liền thấy vợ đang vì chụp ảnh chung với mà mặc cả với khác, còn dữ dội hơn cả điều hành đấu giá, đến cái búa của đấu giá viên chắc cũng nên đưa cho cô gõ thì hơn.

 

Anh tức đến nghẹn lời.

 

Anh chụp ảnh là một yêu nhiếp ảnh, mấy năm nay khắp nơi cũng thấy đủ kiểu , nhưng quả thực đây là đầu tiên thấy một cặp đôi trẻ như thế . Bị chọc đến mức nhịn trêu vài câu: “Vợ đáng yêu thật đấy, sống cùng như cô thì cả đời chẳng lo buồn chán nhỉ?”

 

Tống Văn Dã nhạt, quả thật đáng yêu, nhưng là đáng yêu đến mức tức c.h.ế.t. Anh giật lấy máy ảnh, chen giữa đám đông lôi cô , bỏ thẳng, đến khi thật xa mới chịu buông cô xuống. “Giang Thính Lan, tiền quan trọng hơn chồng em ?”

 

“Chồng thì thường , tiền thì .”

 

“…”

 

“Em cái gì cơ?”

 

Giang Thính Lan sợ thật sự chọc giận , liền nhanh chóng nhào tới ôm lấy eo dỗ dành: “Tiền thì thường , nhưng chồng thì . Chẳng gì quan trọng bằng chồng em cả!”

 

“Đồ lừa đảo, đừng tưởng một câu là dỗ ngọt nhé.”

 

“Vậy em thêm vài câu nữa nhé? Chồng ơi, gì nào?”

 

Anh thèm để ý đến cô, lập tức thẳng về phía .

 

“Chồng ơi, chồng ơi!! Ôi chao, chồng nhà ai mà keo kiệt thế , rao bán chồng keo kiệt đây!” Giang Thính Lan bộ dùng tay thành hình cái loa, liền lớn tiếng rao hàng giữa phố phường phồn hoa.

 

“…”

 

Tống Văn Dã khẽ siết môi, kéo cô gần, giọng trầm thấp đầy uy hiếp: “Thích kêu la ? Tối nay sẽ cho em kêu đủ!”

 

Đồ lưu manh, chơi chút nào hết!

 

 

Loading...