Xuyên Không Thành Mẹ Kế Trẻ Của Đại Lão Trong Truyện Niên Đại - Chương 26:-
Cập nhật lúc: 2025-10-13 05:50:44
Lượt xem: 6
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/6fTjxREp2d
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Giang Thính Lan còn kịp dậy, Tống Văn Dã rõ ràng hiểu lầm ý của cô, theo đà cúi đè xuống.
“Bảo bối.”
Giọng Tống Văn Dã trầm thấp, cố tình đè nén , nhưng vẫn toát lên vẻ lưu luyến, dịu dàng vô cùng. Ngày thường gọi thẳng tên cô, bỗng nhiên gọi “Bảo bối” khiến Giang Thính Lan tê dại cả . Có chạm điểm nhạy cảm nào của ?
Cô còn kịp sửa lời , thấy ngón trỏ đàn ông khẽ móc lấy cà vạt của , kéo mạnh xuống. Ngón tay lướt qua yết hầu nhô cao, tiện tay cởi luôn hai cúc áo sơ mi.
Kính tháo xuống, trực tiếp ném ghế . “Bảo bối, em thích đeo kính, nhưng nó vướng, tháo .”
Ngay đó, bóng đen dày đặc bao trùm lấy cô .
Khi Tống Văn Dã đeo kính, gọng kính lạnh lùng sẽ che đôi mắt , tạo cho cảm giác thanh đạm, lạnh lùng, nghiêm túc, văn nhã mà cấm dục.
một khi bỏ kính xuống, ánh mắt tràn đầy d.ụ.c vọng trở nên sống động, như mặt trời chói chang treo lơ lửng giữa trung, rực cháy đến mức thể thẳng.
Khi ánh mắt lướt qua làn da cô, mang theo cảm giác nóng bỏng tột độ, khiến cô lập tức bốc cháy, đến tận trái tim cũng bùng lên lửa, thiêu đốt khiến cô choáng váng cả đầu óc. Chính vì cô càng thích đeo kính, bởi vì khi đeo kính mà cô, cô sẽ cảm thấy đầu óc phát vựng.
Cô liền nghĩ đúng là một con hồ ly tinh xảo quyệt, chuyên giỏi mê hoặc lòng .
Giang Thính Lan cảm thấy ngón tay thon dài của luồn qua kẽ ngón tay cô, siết chặt lấy. Vừa ngước mắt lên đối diện với cơn lốc trong ánh mắt , tựa như cơn bão sắp đổ bộ. Cô kịp phản ứng gì, cuốn tâm bão của .
Giang Thính Lan . Tuy rằng xe ngừng ở vị trí đỗ xe chuyên dụng, hơn nữa khách sạn 5 cũng tính riêng tư khá , nhưng đây vẫn là bãi đỗ xe đó!!
Cảm xúc cô mơ hồ, ngăn cản đàn ông, nhưng môi lưỡi chặn kín mít, chỉ còn tiếng “Ưm” vội vã bật từ cổ họng.
Hai tay cô đè chặt vai, ghế xe với độ trũng thoải mái vặn vây chặt lấy cô, khiến cô thể nhúc nhích dù chỉ một chút.
Xe vẫn khởi động. Bãi đỗ xe chỉ ánh đèn lờ mờ. Xe của Tống Văn Dã vốn xử lý đặc biệt, mà chỗ càng kỹ hơn, chỉ kính chống đạn mà còn là loại kính trong suốt một chiều.
Vì , gian bên trong chiếc xe vốn tối om, giờ đây càng trở nên mờ ảo. Ánh sáng yếu ớt trong gian chật hẹp khiến bầu khí ái trong xe lập tức nóng bừng lên.
“Tống Văn Dã... Đừng mà!” Cô nén tiếng thở dốc hỗn loạn, mãi mới tìm cơ hội mở miệng, nhưng kịp hết câu thì đàn ông chế trụ, áp sát.
Những lời "đừng mà" của cô, lọt tai Tống Văn Dã mang một ý nghĩa khác. Dẫu , cô những lời đó quá nhiều , nhưng nào cũng say mê đắm chìm.
Một tay giữ c.h.ặ.t t.a.y cô, tay chậm rãi vuốt ve từ eo lên đến lưng cô. Lòng bàn tay ấm áp lướt qua , Giang Thính Lan liền run rẩy đến đó, thể thốt nên lời.
“Không kiểu ? Hay là kiểu ?” Anh cố ý trêu chọc, hỏi vặn cô.
Giang Thính Lan chỉ cảm thấy cả mềm nhũn, thể nổi một lời nào, chỉ thể mặc kệ gì thì .
Khi nụ hôn nồng nhiệt của Tống Văn Dã rời khỏi môi cô, một sợi chỉ bạc mỏng manh kéo dài trong khí, mềm mại như tơ tằm, đứt đoạn, vương bên khóe miệng Giang Thính Lan. Anh đưa tay lau , vô tình quệt vệt son môi còn sót . Dù quá rõ làn da hồng hào, nhưng mang đến vẻ hoang dại, quyến rũ đến lạ thường.
Đôi mắt ướt át khẽ khép hờ, vô thức , khiến tim nóng rực, ngứa ngáy khôn tả, kìm cúi xuống một nữa.
“Bảo bối…”
lúc , cửa sổ xe đột nhiên gõ vang.
Vài giây , một giọng vang lên: “Tống , Giang Khải Chinh gặp ngài, chúng chặn . Ngài gặp ?”
Giọng bất ngờ khiến Giang Thính Lan giật . Cô hoảng loạn chằm chằm Tống Văn Dã, định đẩy , nhưng giữ chặt trong lòng, thể nhúc nhích. “Đừng sợ, là vệ sĩ của chúng thôi.”
Anh trấn an trong lòng, lạnh lùng với bên ngoài: “Bảo đợi .” Bị quấy rầy giữa chừng, giữ nổi thái độ kiên nhẫn.
Ánh mắt ẩn chứa vẻ khó chịu, chỉ khi trong lòng mới dịu đôi chút.
“Tốt.”
Giang Thính Lan cũng bên ngoài rời , dù còn tiếng động nào nữa. Cô mới khẽ cựa khỏi vòng tay Tống Văn Dã.
Cô bộ quần áo đang mặc xộc xệch nhăn nhúm, sang . Áo sơ mi của cũng chỉ nhăn một chút. Cô thực sự hổ độn thổ, vùi mặt cánh tay : “Tại hết!” Cứ thế cô mà gặp khác đây?
Tống Văn Dã cô đang thẹn thùng, nhưng chẳng chính cô cũng "kéo" vòng xoáy ? Tuy nhiên, lúc cô sắp , đương nhiên dỗ dành cô : “Được , là của .”
“Người khác chắc chắn đều thấy!” Cô cứ nghĩ, hóa thật sự bố trí vệ sĩ, mà còn ở ngay gần đây nữa chứ. Càng nghĩ càng thấy khó chịu, ở gần như mà cũng dám ?
Tống Văn Dã nhịn tiếng, thì là cô lo lắng chuyện ?
“Đừng sợ, chiếc xe xử lý đặc biệt , thấy gì .”
“Chúng ở trong xe mãi , khác nghi ngờ ?” Cô giận dỗi, thầm nghĩ nghĩ chuyện đơn giản như .
Tống Văn Dã giơ tay đồng hồ một cái. “Bảo bối, em đang linh tinh gì thế? Mới mười phút thôi mà, em quên …”
Giang Thính Lan những lời hổ của , liền vội vàng vươn tay bịt miệng . “Tống Văn Dã, đúng là đồ biến thái, cái gì cũng dám !”
Tống Văn Dã nhướng mày, "Hửm?" Giọng quá nặng mùi uy hiếp, nhưng như thể cho cô thấy thế nào là biến thái ngay lập tức.
"Em đang khen lợi hại mà!" Giang Thính Lan nhịn gắt lên một câu. Cái đồ đáng ghét, mới đó bắt nạt !
Cái điệu bộ ngoan bướng bỉnh đó của cô khiến Tống Văn Dã bật đầy ẩn ý, "Bảo bối, xe của chúng che chắn kỹ lưỡng, thể thấy bóng bên trong, nhưng cách âm . Em gắt lên một tiếng như , bên ngoài chắc chắn sẽ chúng đang gì đó."
"..." Ôi trời ơi.
Giang Thính Lan tức đến mức lao tới ôm chặt lấy Tống Văn Dã mà c.ắ.n yêu , "Đáng đời dám em mất mặt!" Cô vòng đôi tay qua vai , tựa như một món trang sức ôm chặt lấy . Răng cô bé thỏ con chẳng hề sắc nhọn, c.ắ.n nhẹ lên cổ , chiếc lưỡi nhỏ theo bản năng khẽ chạm làn da , mang đến cảm giác ẩm ướt, ấm nóng.
Yết hầu Tống Văn Dã khẽ chuyển động, cơ thể nháy mắt căng chặt, trong cổ họng kìm bật tiếng rên khẽ.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-khong-thanh-me-ke-tre-cua-dai-lao-trong-truyen-nien-dai/chuong-26.html.]
"Bảo bối, em còn tiếp tục nữa ?" Anh kìm thấp giọng nhắc nhở cô, giọng khàn khàn, chẳng hề gặp đối tác nữa.
Giang Thính Lan hiện tại chỉ cần thấy hai tiếng "Bảo bối" là cô mềm nhũn cả , cả tay chân đều bối rối lùi về ghế của .
Cái đồ đàn ông xa , chỉ trêu chọc cô thôi!
Tống Văn Dã thấy cô vội vàng né tránh như chú thỏ con dọa sợ, tiếp tục trêu chọc cô nữa. Anh cúi qua giúp cô cài những chiếc cúc áo bung .
Giang Thính Lan cúi đầu mới phát hiện khuya khoắt áo của cởi bung hơn nửa từ lúc nào .
A a a! Thật phát điên lên mà!
"Em tự !" Đâu thèm cái đồ biến thái giúp!
Mèo con Kute
"Ai cởi thì đó cài chứ. Ngoan nào, đừng nhúc nhích." Tống Văn Dã cho cô động tay. Anh là gia trưởng gì, mà chỉ thấy cởi xong mà giúp cô mặc thì thật vô trách nhiệm. Nếu dám cởi, thì cũng trách nhiệm giúp cô mặc cho chỉnh tề.
Giang Thính Lan hiểu hành vi kỳ quái của , chỉ coi là một lão lưu manh chính hiệu. Cô thầm mắng vài câu trong lòng mới hả .
"Bảo bối, yên tâm , chiếc xe cách âm . Hơn nữa, những đó rời từ lâu , chúng cũng thấy gì . Họ chỉ là đảm bảo an cho chúng thôi, xe của họ chỉ đậu ở lối , cách xa chúng . Đừng là thấy họ, đến cả chiếc xe của họ cũng lọt tầm mắt của ai ." Vừa chỉ đang trêu em thôi mà. Thấy em như chú thỏ con dọa sợ, trông đáng yêu hết sức.
Sao thể để bất kỳ ai khác thấy em trong bộ dạng luộm thuộm như chứ?
Giang Thính Lan thầm nghĩ, thì cái đồ đàn ông xa luôn trêu chọc cô. Chỉ cần nghĩ đến ai thể thấy bộ dạng lúc nãy, cô lập tức thở phào nhẹ nhõm. cô vẫn bộ thèm để ý , lườm một cái cháy mặt.
Tống Văn Dã giúp cô sửa sang quần áo cho gọn gàng, vuốt nhẹ mái tóc rối bời của cô. Thậm chí còn cẩn thận lau vết son môi vương vãi khóe miệng cô, mới nhẹ nhàng xoa đầu cô, "Bảo bối, đừng giận nữa mà."
Giang Thính Lan vốn dĩ định trả lời , ai ngờ phát hiện môi cũng vương vết son môi của cô. Trời ạ! Càng càng thấy hổ c.h.ế.t, cô vội vàng kéo tay áo , "Anh cũng lau miệng chứ!" Ra ngoài mà khác thấy thì cô còn mất mặt hơn nữa đấy.
"Hửm?"
"Toàn là son môi của em thôi." Mặt cô đỏ bừng lên. Mỗi lời cô đều như nhắc nhở chính và về những gì xảy .
"Bảo bối lau cho ." Tống Văn Dã đột nhiên thích gọi cô là "Bảo bối". Bởi vì cứ mỗi gọi như , cô thẹn thùng đến đáng yêu vô cùng.
Tống Văn Dã thì vui vẻ mặt, còn Giang Thính Lan thì cứ là da đầu tê dại từng đợt. Sao mà cái tên giỏi trêu chọc đến thế chứ?
Cô bất động, càng tới, cứ như thể chắc mẩm cô chẳng dám bỏ mặc thế mà rời .
Giang Thính Lan chỉ đành thầm tự nhủ trong lòng rằng đây là chồng , đó nghiêm túc giúp lau sạch vệt son môi dính khóe miệng.
Làm xong vẫn yên tâm, cô bắt bật đèn trong xe lên kiểm tra một lượt.
Tống Văn Dã hưởng thụ sự ngoan ngoãn của Giang Thính Lan. Anh hài lòng hôn thêm một cái lên má cô, ngọt ngào : “Cảm ơn bé cưng.”
Cho dù Giang Thính Lan thèm để ý đến , vẫn vui vẻ chịu trận. Nhìn dáng vẻ cô giận dỗi, càng thích thú.
Sau khi chỉnh sửa xong xuôi, Tống Văn Dã liền xuống xe , bảo Giang Thính Lan cứ ở xe đợi .
Đợi bóng khuất hẳn, Giang Thính Lan mới kiềm mà giơ nắm đ.ấ.m đấm khí mấy cái, miệng lẩm bẩm mắng Tống Văn Dã ngừng. Đang mắng hăng say thì 'tách' một tiếng, cửa xe đột ngột mở . Nhanh ?
Bốn mắt , cô chịu yếu thế, trừng mắt thẳng .
Ánh mắt Tống Văn Dã khẽ lay động, Giang Thính Lan tổng cảm giác ánh mắt chút nguy hiểm, nhưng nao núng, vội vàng xí xóa: “Chồng ơi, mắng .”
Anh nhớ Giang Khải Chinh vẫn còn đang đợi ở ngoài nên đành kiềm cái ý định "xử lý" cô ngay lập tức, tạm thời đôi co lúc . Anh xe, nhéo nhẹ má cô, : “Bé cưng, đều thấy hết , về nhà sẽ 'xử lý' em .” Đừng tưởng rằng tiếng cô mắng nhé!
“…” Lại đe dọa em? Anh đàn ông ?
Tống Văn Dã thầm nghĩ: Có cô rõ nhất hả?!
Giang Thính Lan khoanh tay tức giận ở ghế phụ, ánh mắt thỉnh thoảng liếc xéo đàn ông đang tập trung lái xe ở ghế bên cạnh. Lúc áo mũ chỉnh tề, thật đáng ghét!
Cô từng say rượu, say oxy, chứ bao giờ "say hôn" cả. Cô thực sự thừa nhận, cô suýt nữa thì ngất vì nụ hôn đó, do thiếu oxy khó thở, mà là chìm đắm trong nụ hôn sâu của đàn ông.
Đến nỗi gì cô cũng răm rắp theo.
Lại còn lời , nghĩ đến những việc bắt , Giang Thính Lan chịu nổi mà tự vỗ một cái tay , thầm mắng: "Cho mày cái tội lanh chanh."
Người đàn ông tiếng động, đầu cô, hỏi: “Đánh gì thế?”
Anh đ.á.n.h lái, những khớp ngón tay thon dài của hoạt động linh hoạt vô lăng, tạo những âm thanh cọ xát nhỏ. Điều đó khiến Giang Thính Lan cảm giác như đôi tay đang vuốt ve làn da , cô khẽ rùng .
“Muốn đánh.”
“Anh cho phép.”
Giang Thính Lan quen với giọng điệu đột ngột cứng rắn của , nên càng tức giận, cô gắt: “Hả? Em đ.á.n.h em mà còn cho phép?” Càng chọc tức , cô vỗ tay thêm một cái.
Tống Văn Dã thở dài, hạ thấp giọng: “Bởi vì em là bé cưng của mà.” Anh đưa một tay , nắm lấy tay cô đặt lòng bàn tay xoa nhẹ. Nhìn mu bàn tay ửng đỏ vì đánh, đau lòng c.h.ế.t, : “Đánh thì , nhưng đừng tự đ.á.n.h , ? Sao cái tật tự ngược thế hả?”
Giang Thính Lan lời âu yếm bất ngờ của cho tim như thắt , nhịp đập ngừng một giây. Sau đó cô hừ một tiếng, che giấu cảm xúc đang chút xáo động của , bĩu môi: “Đồ dẻo miệng.”
“Thích lời đường mật ?” Anh hỏi.
“Tống Văn Dã, đáng ghét thật đấy.”
“Đáng ghét? Vừa nãy còn ôm gọi 'chồng ơi' mà, ?”
“…” Không ! Không !