Xuyên Không Thành Mẹ Kế Trẻ Của Đại Lão Trong Truyện Niên Đại - Chương 37:-

Cập nhật lúc: 2025-10-13 05:50:56
Lượt xem: 5

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/8Uw8rOeVOM

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

 

Tống Tử Úc ở đây mấy tháng, nhân cơ hội cùng về Kinh Thành.

 

Công ty của Tống Văn Dã năm xưa thành lập ở Kinh Thành, mới chuyển bộ về Bằng Thành, nhưng văn phòng đại diện ở đây vẫn còn. Vốn dĩ Hứa Yến sắp xếp chu đáo để xe công ty đến đón họ, nhưng Tống Tử Úc cũng mặt ở đó nên chủ động lái xe đến.

 

Giang Thính Lan từng gặp mặt Tống Tử Úc nhưng thường xuyên Tống Văn Dã và nhắc đến. Thực sự ngờ thật cực kỳ điển trai, tuổi tác cũng chênh lệch Tống Văn Dã là mấy.

 

khi mở miệng gọi cô là "tiểu thẩm", Giang Thính Lan vẫn cảm thấy ngượng ngùng. Cái vai vế c.h.ế.t tiệt !

 

Tống Tử Úc thì chẳng hề cảm thấy khó chịu chút nào. Sau khi họ lên xe, vẫn liên tục trò chuyện với Tống Văn Dã về chuyện công ty.

 

Tống Tử Úc và Giang Thính Lan đều thể chen câu chuyện, nên hai bắt đầu trò chuyện riêng. “Vai vế của chú (Tống Văn Dã) cao đến ?” Giang Thính Lan hỏi, cảm thấy thật quen với cách xưng hô .

 

“Cũng tạm thôi, chờ đến lúc về nhà em sẽ còn cảm thấy lạ nữa.” Tống Tử Úc đáp, “Nghe nhiều sẽ quen thôi, trong nhà còn hai nữa đang chờ gọi em là thẩm thẩm đấy!”

 

(Tống Tử Úc) chẳng hề khó chịu gì cả.” Thính Lan . “Người bình thường mà thấy nhỏ tuổi hơn gọi là tiểu thẩm thì ít nhiều cũng thấy khó chịu chứ.”

 

Cũng như Tống Tử Úc đây, dù kém cô là bao nhiêu tuổi, mà lúc đầu cứ đòi gọi cô là , giờ thì sống c.h.ế.t cũng chịu gọi nữa.

 

Tống Tử Úc chỉ khẽ, gì, lẽ là quá quen .

 

Tống Tử Úc đưa họ đến nơi rời . Anh bố bận rộn trong dịp Quốc khánh, nên về nhà bầu bạn với em gái, đồng thời cũng mời họ khi nào rảnh rỗi thì ghé nhà chơi.

 

Minh Phương sớm con trai và con dâu sẽ về, nên từ sáng sớm dặn dì giúp việc chuẩn đồ ăn. Bà đợi sẵn ở cổng sân, thấy bóng dáng họ từ xa nở nụ rạng rỡ.

 

Dù Giang Thính Lan trò chuyện nhiều với chồng qua điện thoại, nhưng đầu gặp mặt trực tiếp vẫn tránh khỏi cảm giác lạ lẫm, như gặp gỡ một bạn mạng .

 

May mắn , bà Minh Phương là dễ gần. Vừa thấy hai đến, bà vội vàng nắm lấy tay Giang Thính Lan, hỏi han: “Lan Lan, con đường mệt ?”

 

“Mẹ, con mệt ạ.”

 

Bà Minh Phương liếc hành lý đang gọn trong tay con trai và cháu trai, thầm hài lòng. Xem , Tống Văn Dã cũng quá vô tâm.

 

“Mẹ.”

 

“Bà nội.”

 

“Hai đứa mau nhà .” Bà Tống Minh Phương vẫn nắm c.h.ặ.t t.a.y Giang Thính Lan rời, cho đến khi nhà mới hỏi: “Con nghỉ ngơi một lát ? Phòng của con và Văn Dã ở tầng ba, dặn dì giúp việc dọn dẹp sẵn .”

 

“Mẹ ơi, con cần nghỉ ngơi , con ở trò chuyện với nhé.”

 

“Được, chúng cứ thoải mái trò chuyện nhé.”

 

Tống Văn Dã lên lầu cất hành lý , Tống Tử Úc cũng tự động về phòng riêng của .

 

Giang Thính Lan lướt mắt bố cục căn biệt thự nhỏ. Thiết kế mang hướng cổ điển, khá , nhưng diện tích quá lớn. Cả phòng khách lẫn phòng ăn đều thể sánh bằng sự rộng rãi ở Bằng Thành. Dưới tầng trệt hai phòng ngủ, tầng hai một phòng ngủ và một phòng sách, kéo dài ngoài là một ban công thoáng đãng. Riêng tầng ba thì chỉ độc một phòng ngủ.

 

trò chuyện khá hợp qua điện thoại với chồng, nên Giang Thính Lan chẳng mấy chốc trở nên thiết hơn. Hai chủ yếu trò chuyện về Tống Văn Dã, từ chuyện hồi nhỏ cho đến khi bộ đội.

 

thích thú. Mẹ chồng tuy ôn hòa, dịu dàng là thế, nhưng mỗi khi "bóc phốt" con trai thì chẳng nể nang gì.

 

Cuối cùng, đề tài xoay quanh sự chênh lệch tuổi tác của hai vợ chồng. Bà Minh Phương Giang Thính Lan nhỏ tuổi hơn con trai , nhưng bà vẫn đinh ninh chỉ là vài tuổi, còn nghĩ đàn ông lớn tuổi hơn sẽ chăm sóc vợ hơn.

 

Tống Văn Dã cũng chẳng kể tỉ mỉ với gia đình. Đến khi bà Minh Phương thấy Giang Thính Lan, bà mới tá hỏa khi con dâu nhỏ hơn con trai bà tận mười ba tuổi.

 

Cái ánh mắt đó, thật sự là con trai chỗ nào cũng lòng: thằng nhóc mà học cách dỗ ngọt một cô gái nhỏ đến thế chứ?

 

hôn sự định, bà còn thể gì nữa đây? Chỉ đành lòng gấp đôi đối xử với con dâu mà thôi.

 

Về đến nhà, Giang Thính Lan cứ thế trò chuyện liên tục với chồng, "quên bứng" ông xã. Còn Tống Tử Úc thì chạy ngoài tìm mấy bạn học quen .

 

Tống Văn Dã nhận như thừa thãi, căn bản chủ đề nào để chen cuộc trò chuyện. Anh chỉ đó Giang Thính Lan cùng từ chuyện dưỡng da cho đến quần áo, chuyện ngày xưa lên núi đào rau dại, Giang Thính Lan thì kể thích hái nấm trong núi.

 

Chủ đề cứ nhảy lung tung, chẳng để tiếp lời, đành yên lắng .

 

“Mẹ, ba ạ?” Tống Văn Dã tìm mãi mới một chủ đề để chen , cuối cùng cũng mở miệng khi thấy một lặng.

 

Bà Minh Phương liếc xéo con trai một cái, đáp: “Ba con thì năm nào dịp Quốc khánh mà chả vắng cả ngày?”

 

Giang Thính Lan thấy Tống Văn Dã dỗi đến cứng họng, bên cạnh nhịn thầm. Thì cũng lúc "cạn lời" như .

 

Tống Văn Dã dám tiếp tục "vớ vẩn" tìm chuyện để nữa. Anh đợi mãi, đến khi Giang Thính Lan dậy vệ sinh, mới tính theo để nhân cơ hội ôm cô một cái.

 

Anh cũng bận rộn nhiều việc, thời gian nghỉ phép chỉ quấn quýt bên vợ. Ấy về đến nhà, cứ giữ khư khư cô , chẳng cho cơ hội nào.

 

Thấy định dậy, bà Minh Phương liền giữ chặt lấy, hạ giọng hỏi: “Cái thằng nhóc ranh ma , con cưới con dâu trẻ thế là dùng chiêu trò gì đấy chứ?” Con dâu trẻ xinh , bà khó mà nghĩ ngợi linh tinh .

 

“Mẹ, con là loại đó ?”

 

“Cũng dám .”

 

“……”

 

Mèo con Kute

“Tóm là một câu, Lan Lan bé như , con nhất định đối xử với con bé, ?” Nhỏ hơn mười mấy tuổi cơ mà, thật là…

 

“Con , dạy dỗ đứa con trai còn lo lắng về nhân phẩm của nó ?”

 

“Thôi , đừng mà tâng bốc ! Chuyện của cả con và chị dâu con đủ đau đầu ch·ết , bố cầu gì ở các con , vợ chồng cứ hòa thuận, bình an là , ?”

 

“Mẹ, con mà.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-khong-thanh-me-ke-tre-cua-dai-lao-trong-truyen-nien-dai/chuong-37.html.]

 

Tối hôm đó, cả Vạn Tư Niên cũng về, còn dẫn theo hai đứa con trai song sinh. Bố chồng Vạn Minh Sâm thì về muộn hơn một chút.

 

Vạn Minh Sâm quá nghiêm khắc, nhưng khi con dâu nhỏ hơn con trai nhiều đến , thậm chí bằng tuổi cháu ngoại, ông đặc biệt yêu thương. Cũng vì con gái mất sớm, ông coi cô là con dâu mà đối đãi như con gái ruột.

 

Căn nhà bỗng chốc trở nên náo nhiệt hẳn. Hiện tại chỉ còn thiếu mỗi Vạn Thiếu Du, thảo nào trong nhà giống như miếu hòa thượng. Nhìn qua loa thì đúng là gần giống thật.

 

Hai em sinh đôi nhà cả lớn hơn Tống Tử Úc một chút, đại học. Giang Thính Lan thì lớn hơn hai họ hai tuổi, thế nên cô thế mà chơi hợp với họ.

 

Hai em vẻ ngoài khá giống , thể là giống nhiều hơn. Dù thì khó mà thấy bóng dáng cả nhà họ Vạn họ, nhưng cả hai đều trai.

 

Nghe Giang Thính Lan đang mở xưởng quần áo, hai em còn góp ý: "Có thể thêm mấy kiểu quần áo mà mấy con trai tuổi trẻ bọn con thích ."

 

Lời nhắc nhở khiến Giang Thính Lan bừng tỉnh, ừ nhỉ, thể bắt đầu thương hiệu thời trang sành điệu (triều bài) mà.

 

Hai em còn : “Tam thẩm đợi nghỉ hè bọn con sẽ đến Bằng Thành tìm tam thẩm và Tử Úc chơi nha.”

 

, con với con còn thể mẫu cho tam thẩm nữa.” Lúc Giang Thính Lan mới hai đứa từng chụp ảnh cho tạp chí .

 

mà tam thẩm nhất định giữ bí mật nha, nếu bố con mà thì phê bình bọn con cho xem.”

 

“Được , nhất định sẽ giữ bí mật.”

 

Giang Thính Lan vốn tưởng rằng con cái sinh trong những gia đình như sẽ nghiêm túc, nhưng ngờ toát vẻ ngây thơ đáng yêu.

 

Trên bàn ăn, Vạn Tư Niên thấy đám đang chơi đùa trong phòng khách, em dâu nhỏ tuổi như , kìm hỏi: “ Văn Dã, chú nghĩ , cưới một cô bé nhỏ đến thế về nuôi như con gái luôn ?”

 

Lại nhắc đến chuyện tuổi tác, Tống Văn Dã khó chịu : “Chuyện của thì liên quan gì đến chú? Chú dỗ chị dâu về ? Mà còn tâm trạng lo lắng cho ?” Anh chẳng nể mặt cả chút nào.

 

Quả nhiên là em ruột, ai cũng điểm yếu của đối phương. “ đây là quan tâm chú đấy, mấy cô bé giận dỗi thì khó mà dỗ .”

 

Đổi chỉ là tiếng lạnh của Tống Văn Dã: “Anh còn tưởng ai cũng như , nửa năm trời còn dỗ vợ về?”

 

Vạn Tư Niên cảm thấy hôm nay thằng em trai cứ như ăn t.h.u.ố.c nổ .

 

Cũng chẳng thêm gì, bố Vạn Minh Sâm thì khá xem trọng con trai và con dâu. Ông từ đến nay đều chủ trương con cháu phúc của con cháu, việc của bọn trẻ cần lo lắng quá nhiều.

 

Ăn cơm xong, Vạn Tư Niên đây mà đưa hai con trai rời .

 

Giang Thính Lan ở phòng khách trò chuyện với bố chồng một lát mới lên lầu chuẩn ngủ.

 

Nỗi lo lắng đè nặng trong lòng khi đến đây tan biến, cả cô vui vẻ nhẹ nhõm hẳn.

 

Trở phòng ngủ, Tống Văn Dã tắm rửa xong.

 

Anh đang giường sách, hiếm hoi lắm mới thể nhàn nhã tự tại đợi vợ về phòng ngủ.

 

Quần áo trong hành lý của treo gọn gàng trong tủ. Giang Thính Lan hậm hực mở tủ quần áo, định lấy đồ ngủ rửa mặt.

 

Tìm mãi trong tủ quần áo mà thấy bộ đồ ngủ , cô đầu hỏi: “Anh xã, mang đồ ngủ của em ?”

 

“Mang chứ, để giường .” Tống Văn Dã vén một góc chăn.

 

Một chiếc áo ngủ lụa màu be nhạt đập mắt cô.

 

Sao tìm cái , còn mang tới đây nữa?

 

Đây là một chiếc áo ngủ lụa cực kỳ quyến rũ, thật thể gọi là áo ngủ. Nó tặng kèm khi cô mua nội y ở Cảng Thành; dây áo mảnh khẽ trễ vai, lưng thì khoét sâu lộ liễu, còn phần n.g.ự.c là ren bán trong suốt.

 

Lúc đó cô thấy khá nên mang về Bằng Thành, nhưng phát hiện thật sự thể mặc ngoài, đành nhét sâu trong tủ.

 

Ấy mà Tống Văn Dã tìm thấy và còn mang theo cho cô.

 

“Anh cố tình đúng ?” Giang Thính Lan nghiến răng, oán hận hỏi, rõ ràng cô thường mặc loại .

 

Trước khi về, cô sẽ ở chung nhà với bố chồng. Tống Văn Dã còn đề nghị họ thể ngoài ở riêng, nhưng cô nghĩ bố mí mắt thì sẽ dám giở trò , nên kiên quyết ở nhà. Ai ngờ , vẫn bỏ tà tâm, mà “dã” thế ??

 

“Cục cưng, là cố tình chứ? Chẳng lẽ em thấy nó ?”

 

“Đẹp cái… quái gì! Em mặc .”

 

“Được thôi, đằng nào mà chẳng cởi, mặc mặc cũng .”

 

“Tống Văn Dã, đây là đang ở trong nhà đấy!”

 

“Chẳng lẽ em còn ở bên ngoài?”

 

“…” Cạn lời!!

 

Giang Thính Lan căm giận cầm lấy bộ đồ ngủ, giậm chân hậm hực về phía phòng tắm. hai bước ngược trở , cô đầy ẩn ý, tiến đến bên cạnh Tống Văn Dã, khom vươn ngón trỏ nhẹ nhàng lướt n.g.ự.c , chậm rãi di chuyển xuống, dừng ở vị trí bụng. Sau đó, cô mới thẹn thùng nhỏ: “Anh xã, đợi em nha.”

 

Tống Văn Dã trêu chọc cô thành thói quen, đầu thấy cô phản đòn, khá tò mò. Anh vươn tay định chạm mặt cô, nhưng đẩy , bàn tay hụt hẫng trong trung.

 

“Lát nữa chúng chơi trò vui hơn nhé.”

 

“Hửm?”

 

“Cứ chờ xem, nhất định sẽ thích.” Cứ chờ đấy, để em cho một bài học nhớ đời, cái tội dám trêu chọc em đấy, hừ!!!

 

 

Loading...