Xuyên Không Thành Mẹ Kế Trẻ Của Đại Lão Trong Truyện Niên Đại - Chương 4:- ---
Cập nhật lúc: 2025-10-13 05:50:21
Lượt xem: 29
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/6pnusGzWm9
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Các nhân viên ngân hàng thấy Tống Văn Dã bước liền lập tức gật đầu, đồng thanh cất tiếng chào: “Kính chào ông Tống...”
lúc , vị giám đốc chi nhánh ngân hàng cũng vội vã tiến lên, đích đón Tống Văn Dã, “Ông Tống, ngài tự ghé qua đây thế ạ?” Thường ngày, ông Tống đều cử thư ký đến giải quyết các giao dịch. Còn nếu nhu cầu giao dịch tiền lớn, phía ngân hàng sẽ phái đưa tiền đến tận công ty Tống thị. Hôm nay tự đến đây, chắc hẳn là việc gì quan trọng lắm đây!
Trương Đại Cường Tống Văn Dã tiến đến mặt , đầu tiên là mở to hai mắt trân trân, đó thể tin nổi mà lắc đầu lia lịa, thậm chí còn ngỡ hoa mắt, chẳng thể tin nổi Tống Văn Dã hiện diện ngay mắt.
Người đàn ông mà ngay cả đại ca Thanh bang ở Cảng Thành thấy cũng khép nép cúi đầu, mà giờ thấy, còn gần gũi đến thế, thậm chí thể rõ hoa văn khuy áo vest của .
Hắn lập tức đổi sang vẻ mặt nịnh hót, luồn cúi: “Tống ! Ngài khỏe chứ ạ, là Tiểu Cường đây, đầu năm ngài Cảng Thành, khi qua cửa khẩu, đại diện Thanh bang nghênh đón ngài cả đấy ạ.” Lúc Thanh bang huy động hơn 300 , chỉ là cái đuôi cuối cùng mà thôi.
Mặc dù lúc đó Tống Văn Dã căn bản chẳng thèm để ý đến Thanh bang mà lập tức lên xe riêng rời , nhưng điều đó nghĩa là danh tiếng của ở Cảng Thành vang dội.
Phải , khi tham gia buổi đấu giá hội nọ, trong các ông trùm lớn ở Cảng Thành, bao nhiêu ông chủ nội địa tranh nịnh hót từng lời, thế nhưng Tống Văn Dã vẫn cứ như vì vây quanh mặt trăng, ngay cả Giang gia ở Cảng Thành cũng đích mặt tiếp đón .
Mấy năm nay, kinh tế Bằng Thành càng ngày càng phát triển, nhiều bên Cảng Thành cũng sang đây chia một ly canh béo bở. Hắn , đến Bằng Thành, dù từng gặp mặt Tống Văn Dã, chỉ cần mượn danh tiếng của là thể phát tài.
Mà Thanh bang của bọn gần hai năm nay thì cứ một năm bằng một năm, nhiều đều kéo sang nội địa bên ăn, kiếm ít tiền.
Trương Đại Cường cũng động lòng, mấy năm nay ở Cảng Thành cũng vớ chút ít, thế là đơn giản liền chạy về, tính toán học khác nương theo danh tiếng của Tống Văn Dã mà vớt vát chút bạc.
Giờ đây thật sự thấy thật, thể kích động cho ? Chỉ cần Tống Văn Dã chịu với đôi ba lời, ngoài đủ để khoe khoang cả đời hết.
Chỉ là đang bận rộn nịnh hót, bỏ qua bên cạnh, thậm chí còn chẳng chú ý đến mà Tống Văn Dã đang che chở.
Giang Thính Lan cái dáng vẻ luồn cúi, nịnh bợ của Trương Đại Cường mà quả thực thấy đủ lắm , cái kiểu trở mặt nhanh như chớp quả đúng là tuyệt đỉnh.
Tống Văn Dã thèm để ý đến Trương Đại Cường, mà lạnh lùng đám đang chào đón: “Nếu đến, e rằng các còn tiếp đón đủ hạng vô phép tắc .”
“Tống , chúng lập tức ném ngoài, ngài mời bên .” Hạng tép riu như sánh với vị khách lớn của chúng .
Dứt lời, Tống Văn Dã đưa tay nắm lấy tay Giang Thính Lan, nửa ôm cô lòng, bao bọc trong vòng tay.
Cái ôm bất ngờ khiến Giang Thính Lan giật bừng tỉnh khỏi mớ suy nghĩ hỗn độn. Chắc hẳn vội, thở chút dồn dập, phả đỉnh đầu cô một luồng khí nóng bỏng. Cánh tay rắn chắc, mạnh mẽ siết chặt cô lồng n.g.ự.c , lòng bàn tay hằn lên chút bỏng rát.
Giang Thính Lan: ... Vừa định đẩy , trong đầu còn miên man nghĩ đến đủ thứ chuyện, thì bất chợt thấy tiếng đàn ông khẽ hỏi: “Bị ai khó dễ ?”
Giọng ấm áp dễ đến mức cô quên cả việc đẩy .
“Lão công, mắng em còn uy h.i.ế.p em nữa, bắt em quỳ xuống... Em sợ hãi lắm!!”
Mọi : ...
Trương Đại Cường: ... Vừa nãy đá , mắng ầm ĩ là ai thế nhỉ??
Giang Thính Lan chút do dự, cô nhập vai vợ bé bỏng, yếu mềm ngay tức khắc. Cô Tống Văn Dã rốt cuộc lợi hại đến mức nào, nhưng thái độ của ngân hàng và cả Trương Đại Cường thì chắc chắn là sai .
Nghe đàn ông coi trọng thể diện, dù gì cô cũng mang danh là vợ , lẽ nào để kẻ khác bắt nạt ? Chẳng đó là cái tát mặt ư? Nói ngoài, còn mặt mũi nào mà ăn?
Giang Thính Lan cái gã quái gở mà chỉ thấy phiền toái, nhất Tống Văn Dã nên tống cổ , nàng thực sự ghê tởm Trương Đại Cường từ tận đáy lòng.
Giọng Giang Thính Lan mềm mại, vẻ yểu điệu, mà tựa như đang tủi tìm mà trút nỗi bất mãn. Giữa đôi mày nhăn , hàng mi dài chớp nhẹ, mang theo ba phần tủi .
Ánh mắt vốn dĩ sắc sảo thường ngày vì nàng nhíu mày mà thu vẻ quyến rũ, giờ chỉ còn bộ dạng yếu ớt, đáng thương.
Tống Văn Dã thầm thở dài trong lòng, nàng quả nhiên quá yếu ớt.
Nàng nhát gan, bắt nạt cũng dám đ.á.n.h trả mắng c.h.ử.i khác. Vừa nếu bảo vệ ngân hàng kịp thời giữ chặt gã , e rằng nàng còn bắt nạt thê t.h.ả.m hơn. Anh bước thấy những lời đe dọa dành cho nàng, mà nàng chỉ dám ngây ngốc bên cạnh, chắc hẳn sợ đến ngây .
Anh đưa tay vuốt mái tóc rối bời của nàng vì kích động mắng c.h.ử.i Trương Đại Cường, dịu dàng: “Đừng sợ, lão công tới xử lý .” Lần đầu tiên những lời như , Tống Văn Dã cảm thấy vành tai nóng lên.
Chỉ là nhanh chóng dùng khí thế lạnh lẽo để che giấu .
Những vây quanh xem lập tức biến sắc, ai nấy đều lộ vẻ kinh ngạc. Những khác quá quen thuộc với Tống Văn Dã, từng thấy đối xử với ai như … Không ngờ Tống Văn Dã là cưng chiều vợ đến thế!
Chỉ là vợ ngày thường mắng rưng rức thế nào ? Thôi, cái đó việc cần bận tâm, vẫn nên nghĩ xem bây giờ giải quyết thế nào, xử lý thì là .
Giang Thính Lan cũng kinh ngạc đến ngây những lời Tống Văn Dã . Này đại ca, nhập vai nhanh hơn cả em đó, giải Oscar chắc lập riêng một hạng mục cho mất!
Thế nhưng bộ dạng của , chắc hẳn thấy mắng Trương Đại Cường. Thế cũng , càng tỏ yếu đuối, càng cần đến , thì cảm giác thành tựu của chẳng sẽ càng lớn ?
Giang Thính Lan cảm thấy quả đúng là một vợ kiểu mẫu của đất nước!
Nàng vô cùng phối hợp, khẽ : “Vâng.” Nói xong nàng với vẻ mặt sùng bái. Cái gã đàn ông , em phối hợp đủ chứ, tăng tiền sinh hoạt phí thì ngại ?
Tống Văn Dã thấy nàng coi là tất cả chỗ dựa, ánh mắt tràn đầy sự quyến luyến rời, càng mềm lòng hơn. Ánh mắt thu khỏi nàng, ngay lập tức lạnh băng khi về phía những xung quanh.
Giám đốc ngân hàng lập tức toát mồ hôi lạnh. Tống Thị là khách hàng lớn nhất của họ, giao dịch tài chính trong và ngoài nước đều qua đây. Kể từ khi Tống Thị tiến chiếm lĩnh thị trường Bằng Thành, hai bên là đối tác hợp tác chặt chẽ. Nhờ mối quan hệ với Tống Thị, gần hai năm nay cũng nhiều công ty lớn trong nước tìm đến họ để bàn bạc hợp tác.
Gần đây ngân hàng đối thủ vẫn luôn tìm cách tiếp cận Tống Thị, vốn định hẹn thời gian để đích đến thăm, ngờ hôm nay tự tìm đến, nhưng chuyện vẻ chút nào.
Để vợ của bắt nạt ngay mắt .
Nhân viên tiếp đón Giang Thính Lan bên cạnh thở phào nhẹ nhõm, liền cô gái phận hề tầm thường.
May mắn nhiệt tình tiến tới giúp đỡ, còn cái gã đất cũng là do giữ mà.
Nghĩ , ngẩng ngực, tự hào giám đốc ngân hàng. Giám đốc trừng mắt một cái, khom nửa , lấy lòng hỏi: “Tống , ... sẽ lập tức xử lý chuyện ạ.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-khong-thanh-me-ke-tre-cua-dai-lao-trong-truyen-nien-dai/chuong-4.html.]
“Không cần tay, cái tên Thanh bang gì đó, Trương Đại Cường đúng ?” Tống Văn Dã chằm chằm kẻ đang quỳ đất, hừ lạnh một tiếng, đoạn ngước bảo vệ đang ghì chặt Trương Đại Cường mà lệnh: “Cứ đưa bến cảng, sẽ lo liệu.”
Trương Đại Cường vốn dĩ là kẻ trốn khỏi Thanh bang từ lâu. Tuy rằng hai bên thỏa thuận rằng hai năm nữa sẽ "xóa sổ" khỏi danh sách truy nã, nhưng hiện tại sở cảnh sát đang ráo riết chỉnh đốn các bang phái. Lão đại của sớm liên hệ bên Bằng Thành để tìm cách đổi phận, mà Tống Văn Dã chính là đối tượng mà họ lấy lòng. Cho đến giờ, Tống Văn Dã vẫn bặt vô âm tín, hề phản ứng họ. Nếu Tống Văn Dã đích sắp xếp đưa về Cảng Thành, thì bên để lấy lòng , chắc chắn sẽ tay tàn độc, c.h.ế.t cũng lột một lớp da.
Trương Đại Cường còn vẻ càn rỡ như lúc nãy, sắc mặt tái mét, trắng bệch như tro tàn. “Tống , …” Hắn thật sự ngờ Giang Thính Lan là phu nhân của Tống Văn Dã. Nếu , quỳ xuống gọi cô là cô nãi nãi cũng .
Tống Văn Dã thèm để ý đến . Hạng dù trở về cũng chẳng điều gì ho, giống như lũ rệp giấu trong cống ngầm, chỉ trộm cắp lừa gạt, cướp bóc đe dọa, hỏng phong khí xã hội… Chúng chỉ dám ức h.i.ế.p kẻ yếu. Thà cứ để ở nơi thuộc về, tự tay tay hóa dơ bẩn.
Mấy bảo vệ lời Tống Văn Dã, càng ghì chặt Trương Đại Cường hơn nữa, vị giám đốc cũng vội vàng điều thêm một nữa cùng áp giải rời .
Sau đó, vị giám đốc mới khúm núm vồn vã nịnh nọt Giang Thính Lan: “Tống phu nhân, thật sự thất lễ quá, khiến phu nhân giật .”
Giang Thính Lan đang khom lưng uốn gối , lười chẳng buồn đáp , trực tiếp đưa chiếc thẻ ngân hàng . “Không cả, cả, chỉ đến rút tiền thôi.” Chẳng gì quan trọng bằng tiền bạc.
Giám đốc dùng hai tay cung kính nhận lấy thẻ, hỏi: “Không Tống phu nhân rút bao nhiêu ạ?”
Nếu là tiền quá lớn, chúng e rằng tạm thời mở kho dự trữ VIP.
Giang Thính Lan cảm thấy rút nhiều quá cũng chẳng an , dù cô cũng chỉ mật mã mà thôi, bèn giơ một ngón tay lên.
Vị giám đốc thấy con một trăm vạn, bỗng chốc ngớ … Nào ngờ, lời còn kịp thì Giang Thính Lan đáp: “Một vạn.”
Giám đốc: …
Cô nhân viên bé nhỏ: …
Không ngờ Tống phu nhân đỗi giản dị như , chỉ một vạn tệ mà cũng cần đích đến rút, ngay cả Tống cũng cùng.
Mọi còn kịp thu ánh mắt kinh ngạc, thì càng bất ngờ hơn, Tống Văn Dã đưa tay cầm chiếc thẻ ngân hàng, nắm tay Giang Thính Lan về phía máy ATM bên cạnh. “Anh lấy cho em là .” Anh nghĩ, khác thể nghiêm túc chỉ dẫn cô chứ?
Thế là, vị giám đốc cùng cô nhân viên và mấy cán bộ khác liền cách đó xa, chăm chú quan sát Tống Văn Dã hết sức nghiêm túc chỉ dẫn Giang Thính Lan cách rút tiền.
Giang Thính Lan thấy chuyện thật ngớ ngẩn, chẳng chỉ là rút tiền thôi ? Mà cũng cần chỉ dẫn ư? Những lúc cô thao tác máy móc còn phức tạp hơn thế nhiều, thì lúc còn chẳng đang gì chứ!
mà, hễ Tống Văn Dã sang, cô vội vàng ngoan ngoãn như một cô học trò giỏi lời, vững vàng, tuyệt đối để lộ! Mày là một con bé ngốc nghếch chẳng gì cả!
Tống Văn Dã cảm thấy cô thật ngoan, ngốc nghếch đến đáng yêu, nhịn đưa tay xoa xoa mái tóc cô.
Giang Thính Lan: … Trời đất! Lại giở trò gì nữa đây chứ?
Cô đảo mắt một vòng, thấy đang chuẩn cắm thẻ, chẳng lẽ còn cô khen lấy khen để nữa ư? là quá ư tự luyến!
Vì tiền thì thể khen lấy lệ ư?
“Lão công, giỏi thật đấy, cái cũng dùng.”
“……”
Tống Văn Dã nhất thời sững sờ, đây mà cũng tính là khen ?
Ừm… Sao tính chứ?
Các nhân viên ngân hàng cứ như một vòng vệ sĩ vây quanh xa. Có khẽ hỏi, “Ông Tống rảnh rỗi đến ? Rút một vạn tệ mà còn tự đưa bà Tống tới?” Đối với thường thì một vạn tệ đúng là tiền lớn.
họ là những trong ngành đầu tư bên ngoài ngân hàng, chuyên xử lý những nghiệp vụ lớn, quen với những khoản tiền khổng lồ , nên một vạn tệ chẳng thấm .
Hơn nữa, đối với phận như ông Tống, mỗi tháng ngân hàng đều sẽ cử mang tiền đến tận nhà, cần tự tới đây?
“À , bà Tống tên là gì ?” Ông hành trưởng hỏi bên cạnh, ngờ ngay cả ông cũng Tống Văn Dã lập gia đình.
Viên chức nhỏ đáp, “Họ Giang, tên là Giang Thính Lan.” Vừa Trương Đại Cường .
Ông hành trưởng liền mở to mắt, nhà họ Giang ở Cảng Thành ?
Chẳng trách Tống Văn Dã điệu thấp như thế, đây là đang ngấm ngầm mở đường cho nhà họ Giang tiến thị trường nội địa. Ông hành trưởng như thể nắm một tin tức nội bộ cực kỳ động trời, thì nhà họ Giang sớm ý định thâm nhập đại lục. Xem bám chiếc thuyền lớn là ông Tống đây, về tha hồ mà hưởng phúc.
Ông hành trưởng hai ở đằng xa cứ như thấy Thần Tài, đặc biệt là bà Tống.
Cô trông thật xinh , đúng là trai tài gái sắc với ông Tống. Quả hổ danh là tiểu thư nhà họ Giang ở Cảng Thành.
“Ôi chao, chẳng lẽ bà Tống dùng máy ATM ?” Một bên cạnh khẽ hỏi, thấy ông Tống cứ từng bước chỉ dẫn bà .
Ông hành trưởng hừ lạnh một tiếng, “Các gì chứ, đó là thú vui phu thê của , là trải nghiệm cuộc sống thôi.” Tiểu thư nhà họ Giang từ nhỏ du học nước ngoài, gì mà dùng chứ? Trong nhà đều bảo mẫu hầu hạ, những thứ cần cô tiểu thư vàng ngọc động tay?
Mà Giang Thính Lan, gán cho cái mác “thú vui phu thê” một cách khó hiểu, thiếu chút nữa thì độn thổ xuống lòng đất. Người đàn ông chứ, coi cô như đứa thiểu năng trí tuệ ?
Mèo con Kute
Khó khăn lắm mới thấy thao tác xong một , mà cứ một mực cô tự thực hiện .
Giang Thính Lan ngượng đến mức chân ngón cái cũng co quắp, hổ ơi là hổ, còn gì mặt mũi nữa chứ!! Cứ như đang dạy đứa trẻ ba tuổi .
Thế nhưng cô cũng chỉ đành căng da đầu thao tác một . Chẳng qua cô chọn rút tiền, mà giả vờ bấm nhầm để kiểm tra dư. Hơn một trăm vạn tệ ư????
Trong nháy mắt, cô chẳng còn thấy hổ chút nào nữa. Cái loại hổ mà thêm vài cũng chẳng cả!!
Khoản sinh hoạt phí hơn một trăm vạn tệ thập niên 90 , trong khi khu mới của Hải Thành vẫn còn là những cánh đồng hoang vắng ai khai phá. Cứ theo giá nhà cao cấp nhất ở Bằng Thành hiện tại mà tính, một trăm vạn tệ dư sức mua hai ba căn hộ…
Vậy thì cô cứ trực tiếp ườn mà hưởng thôi!! Chỉ cần ăn bám thêm mấy năm nữa là tất cả những khoản sinh hoạt phí cần thiết , còn cố gắng cái quỷ gì nữa chứ!!