Xuyên Không Thành Mẹ Kế Trẻ Của Đại Lão Trong Truyện Niên Đại - Chương 41:-

Cập nhật lúc: 2025-10-13 05:51:00
Lượt xem: 3

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/6fTjxREp2d

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

 

Giang Thính Lan rời mà lòng vẫn còn chút quyến luyến, Minh Phương cũng nỡ xa con dâu, đích đưa cả hai sân bay.

 

“Mẹ ơi, qua đợt lạnh cứ đến Bằng Thành chơi nhé, bên đó ấm áp lắm, đến lúc đó con sẽ cùng dạo phố.”

 

“Được thôi, sẽ thu xếp thời gian đến.” Dù , nhưng ông xã bà vốn thể rời xa bà nửa bước, chắc cũng chờ chồng về hưu. Dù thì, thi thoảng bà vẫn thể tranh thủ chơi, cũng để ông xã nghỉ ngơi.

 

Trở về , cuộc sống khôi phục quỹ đạo như . Chẳng mấy chốc, đại hội thể thao mùa thu của trường Tống Tử Úc sắp bắt đầu .

 

Lần , Tống Văn Dã vẫn còn ở Hải Thành về, Giang Thính Lan hiển nhiên đăng ký tham gia đại hội thể thao mùa thu.

 

Mặc dù chỉ là đến cổ vũ, Giang Thính Lan vẫn đồ thể thao, mái tóc dài buộc gọn lên.

 

Thoáng cái, trông cô tràn đầy sức sống tuổi đôi mươi. Khi cô xuống lầu, chị Trương còn thốt lên: “Tiểu Thính, trông em thế cứ như học sinh cấp ba !”

 

“Không đến nỗi trẻ chứ?” Giang Thính Lan thoáng qua gương, “Hay là em sửa soạn một chút nhé?” Cô cũng dáng vẻ của lớn chứ.

 

“Không cần , như .” Tống Tử Úc cũng mặc đồng phục.

 

Đồng phục của trường tư thục đổi thiết kế, còn là kiểu xanh trắng truyền thống mà mang phong cách cổ điển châu Âu.

 

Tống Tử Úc trông hợp, cứ như một hoàng tử bước từ truyện tranh về lâu đài cổ .

 

“Đại hội thể thao của trường con mà mặc đồng phục thế thì mà vận động ?”

 

Lên xe xong, Giang Thính Lan mới nhận bộ quần áo của thằng bé trông chẳng giống chuẩn thi đấu gì cả.

 

Tống Tử Úc cô vợ phản ứng chậm một nhịp, lúc mới mở miệng: “Con đăng ký.”

 

“Con đăng ký mà bảo cổ vũ cho con?”

 

“Con đăng ký cho chạy một ngàn và tám trăm mét.”

 

“...” Giang Thính Lan Tống Tử Úc, hai mắt trợn tròn: “Muốn lấy mạng thì thẳng .”

 

“Dừng xe, dừng xe! Mẹ xuống!” Cô ngay thằng nhóc cổ vũ là mưu đồ , rõ ràng lúc mới gặp còn ngoan ngoãn lắm mà, bây giờ càng ngày càng ranh ma thế ?

 

“Chú Lưu, đừng dừng xe, tiếp tục .” Tài xế là ngày thường vẫn đưa đón Tống Tử Úc.

 

Nghe chủ nhỏ , chú thoáng qua bà chủ, trong lòng do dự rốt cuộc là nên dừng nên .

 

Chú còn kịp quyết định thì Tống Tử Úc : “Lừa đó, dễ lừa thế ?”

 

Giang Thính Lan đầy nghi ngờ liếc thằng bé, ánh mắt là vẻ tin.

 

“Thật mà, lễ khai mạc mặc đồng phục, đồ thể thao của con ở trong cặp .” Thằng bé kéo khóa kéo cặp sách cho Giang Thính Lan xem.

 

Mèo con Kute

Cô thật sự thằng bé dọa cho một phen hú vía, một ngàn mét với tám trăm mét, chỉ nghĩ thôi cũng thấy đau phổi .

 

“Tống Tử Úc...” Thằng nhóc đúng là càng ngày càng đáng yêu.

 

“Sao ngốc thế? Ai gì cũng tin sái cổ ?” Ai mà trở thành đối thủ của bố Tống đây.

 

Giang Thính Lan tức giận : “Con là khác ? Chúng một nhà mà. Mẹ là cái loại ngốc tử ai cũng tin tưởng chắc? Dù thì tình cảm thiết mấy tháng nay cũng chứ?”

 

Chúng một nhà...

 

Tống Tử Úc Giang Thính Lan với đôi mắt cay cay, nhưng chợt nhớ tới lời ai đó , nhà của họ, là chiếm mất vị trí của đứa con cô. Bởi , cô và Tống Văn Dã kết hôn nửa năm mà vẫn con.

 

Giang Thính Lan vẫn kịp điều chỉnh nét mặt, nhanh chóng trở vẻ thường ngày khi qua, “Dì cứ yên tâm, con mách gì , với trường phần họp phụ ạ.”

 

“Cháu tham gia môn gì cơ? Không là chạy 1000 mét với 800 mét chứ?” Giang Thính Lan cũng so đo với thằng bé nữa.

 

.”

 

“Thế thì đến lúc đó dì sẽ điểm đích cổ vũ cháu. Các cháu thắng phần thưởng gì ?”

 

“…Có chứ ạ.”

 

“Là gì thế?”

 

“Năm cuốn sách bài tập ạ.”

 

“…” Thằng nhóc hôm nay ? Tự dưng nổi tính phản nghịch, rõ ràng ngày thường ngoan ngoãn lắm mà?

 

Giang Thính Lan còn kịp dỗi Tống Tử Úc thêm câu nào thì xe đến trường. Loại đại hội thể thao các trường học đều cực kỳ coi trọng.

 

Ngay từ cổng chính bắt đầu trang trí rực rỡ, nhưng vì cần tổ chức một buổi họp phụ đơn giản, Tống Tử Úc dẫn Giang Thính Lan lớp , giúp cô tìm chỗ . “Chúng con sân vận động tập trung , dì họp xong cứ đến đó đón con nhé.”

 

“Không cần , dì tự .”

 

Ngồi cạnh Giang Thính Lan là của Đường Kha, cũng là vợ thầy Hiệu trưởng Đường.

 

nhận Giang Thính Lan, xuống bắt đầu trò chuyện rôm rả.

 

Phần lớn câu chuyện xoay quanh lũ trẻ, Giang Thính Lan thỉnh thoảng mới đáp một câu.

 

“Cô Tống , nhà cô cũng định cho Úc Úc du học ?” Mẹ Đường Kha đột nhiên hỏi.

 

“Sao ạ?” Giang Thính Lan ngạc nhiên, cô từng Tống Văn Dã nhắc đến.

 

thằng bé nhà là nó đang tìm hiểu các trường học ở nước ngoài, còn lấy cả tài liệu .”

 

Ồ? Giang Thính Lan còn kịp hỏi thêm thì cô giáo chủ nhiệm đến, buổi họp phụ bắt đầu. Vì mới khai giảng lâu nên nội dung cũng gì nhiều, chỉ hơn nửa tiếng là kết thúc.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-khong-thanh-me-ke-tre-cua-dai-lao-trong-truyen-nien-dai/chuong-41.html.]

 

“Phụ của Tống Tử Úc ạ?” Cô giáo chủ nhiệm thường chỉ gặp Tống Văn Dã, thoáng thấy Giang Thính Lan, cảm giác cô quá trẻ nên chút chắc đây phụ của Tống Tử Úc .

 

“Thưa cô, cô chuyện gì ạ?”

 

Cô giáo chủ nhiệm đợi tất cả phụ rời mới đến mặt Giang Thính Lan, “Chị là chị gái của Tống Tử Úc ạ? Hay là…?” Với tuổi thì chắc chắn .

 

là dì của cháu.”

 

Cô giáo chủ nhiệm gật đầu, “Là thế , mới khai giảng hơn một tháng thôi, ban đầu thì Tống Tử Úc học , nhưng cuối tháng thì bắt đầu sa sút. chuyện riêng với cháu , nhưng ngờ kỳ nghỉ về thì tình trạng càng tệ hơn. Vì , hỏi xem gia đình đang gây áp lực quá lớn cho cháu, hoặc trong nhà chuyện gì ạ?”

 

Giang Thính Lan gật đầu cũng lắc đầu. Tình huống cô thật sự gì cả, hơn nữa ngày thường thằng bé biểu hiện gì lạ, đường đến đây còn cãi chí chóe với cô mà.

 

“Thưa cô, về nhà sẽ chuyện với Tống Tử Úc. Trong nhà thì chuyện gì cả, đoán thể là do áp lực học hành thôi. sẽ cùng bố cháu quan tâm cháu nhiều hơn ạ.”

 

“Ừm, tóm , nhà trường và phụ chúng cùng cố gắng. Thằng bé Tống Tử Úc thật sự .” Mặc dù bé mới chuyển đến và cô giáo mới dạy dỗ em hơn một tháng, nhưng đứa trẻ , dù xét về giáo dưỡng các mặt khác, đều cho thấy em là một đứa bé ngoan, hơn nữa còn khiêm tốn. Cậu thành tích của quá , nhưng thi thử đầu tiên thành tích tệ. Cô giáo còn định năm nay sẽ cùng các giáo viên bộ môn khác cùng nỗ lực, với sự thông minh của em , chắc chắn thành tích sẽ còn hơn nữa, thế mà ngờ gần đây trạng thái kém đến .

 

Đừng là bài tập, đến cả trong giờ học cũng thường xuyên lơ đễnh.

 

“Vâng, cảm ơn cô giáo. sẽ về nhà trao đổi tình hình với bố của thằng bé ạ.”

 

“Được , phiền chị tham gia đại hội thể thao của Tống Tử Úc nữa nhé.”

 

Giang Thính Lan chào tạm biệt cô giáo, đường , cô ngừng suy nghĩ Tống Tử Úc đang gặp chuyện gì. Trời ơi, lẽ nào thằng bé yêu sớm? Chuyện với Tống Văn Dã thế nào đây?

 

“Chị đang nghĩ gì ?” Tống Tử Úc theo Giang Thính Lan một đoạn đường dài mà cô vẫn hề về sự hiện diện của .

 

“Tống Tử Úc, em bảo chị đến tham gia đại hội thể thao chủ yếu là để chị dự họp phụ giúp em đúng ? Em sớm cô giáo sẽ chuyện riêng với phụ hả? Em sợ bố em đến ?”

 

Xem chị cũng ngốc lắm nhỉ, một chút nghĩ thông.

 

“Em thì sợ bố em . Chẳng qua em lớn từng bao giờ cùng tham gia hoạt động kiểu cả. Tuy chị còn trẻ, nhưng dù cũng là vợ của lão Tống mà, đúng ? Nên em chị cùng em một chuyến.” Chỉ cần tham gia một chút thôi cũng xem như thành ước mơ bấy lâu nay của em.

 

Đi cùng chị cũng coi như còn gì hối tiếc.

 

Những lời nửa thật nửa giả của bé khiến Giang Thính Lan thực sự dám tin tưởng. “Cô giáo em trạng thái , chị thể hỏi là vì chuyện gì ?” Cô cũng ruột của em , dường như tư cách hỏi quá nhiều, nhưng em nhờ đến thì cũng thể ngơ.

 

“Cũng ạ, chỉ là thi thử đầu tiên nên trong lòng thoải mái thôi.”

 

“Thật ? Em sẽ yêu sớm đấy chứ?” Giang Thính Lan dò hỏi.

 

“Chị nghĩ gì ? Không yêu sớm .”

 

Giang Thính Lan nghĩ cũng , tương lai Tống Tử Úc sẽ giống bố bé, trở thành đại lão thương trường, thậm chí còn lợi hại hơn bố . Hơn nữa trong nguyên tác, kết hôn khá muộn.

 

Có điều, vì thời gian trong truyện miêu tả nhiều, cô cũng rõ tình hình cụ thể của .

 

“Thật sự chỉ vì thi thôi ?”

 

“Đương nhiên ạ.”

 

“Haizz, một thi lên điều gì cả , chúng cứ tiếp tục cố gắng là . Cùng lắm thì…” Giang Thính Lan vội vàng dừng lời, tiếp tục , “cùng lắm thì chúng học bù.”

 

“Chị sẽ cảm thấy em tệ lắm chứ?”

 

“Sao thế ?” Giang Thính Lan liếc Tống Tử Úc một cái, cứ cảm giác thằng bé đang giấu giếm chuyện gì đó. Cô cũng bao giờ Tống Văn Dã mới trở về, chuyện vẫn cần chuyện với một chút.

 

“Vậy chị thể đừng với bố em vội ? Em sẽ cố gắng để thi hơn.”

 

“……” Chẳng khó cô ?

 

“Lần thi tới là bao giờ ?”

 

“Còn hai tuần nữa. Chị đừng với bố em vội, chị là nhất. Hôm nay đại hội thể thao kết thúc, em mời chị ăn cơm nhé, hoặc là chị gì, em đều thể mua cho chị.”

 

Sao đột nhiên nũng thế , cái Tống Tử Úc đúng là…

 

Tuy nhiên, nhớ đến cái dáng vẻ rụt rè sợ sệt của mỗi khi đối mặt với ba , cô đành c.ắ.n răng : “Thôi , nhưng điều chỉnh trạng thái cho đấy nhé. Có chuyện gì cứ tâm sự với . Nếu cứ tiếp tục như , sẽ với chú Tống đấy. À, đừng mua đồ cho nữa, với cả cần mời ăn cơm . còn cần mời chắc?”

 

“Được thôi.”

 

Tống Tử Úc bỗng nhiên vui vẻ mặt, tính luôn cả các hạng mục khác, xuất sắc giành hai giải nhất.

 

đại hội thể thao, buổi chiều kết thúc khá sớm, Giang Thính Lan liền lái xe đưa họ đến trung tâm thương mại Quốc Mậu, định mời Tống Tử Úc ăn một bữa thịnh soạn, tiện thể chúc mừng xuất sắc giật về hai giải nhất.

 

Đại hội thể thao kéo dài ba ngày tiếp theo, mỗi ngày Tống Tử Úc đều đạt thành tích khá . Đến thứ Bảy, dậy sớm hơn thường lệ để bàn học.

 

Giang Thính Lan lén lút quan sát một hồi, thấy trạng thái thật sự , cô nghĩ lẽ chỉ vì thi nên tạm thời điều chỉnh tâm lý thôi.

 

Thế nên, khi Tống Tử Úc ngoài mừng sinh nhật bạn trưa thứ Bảy, Giang Thính Lan chẳng mảy may nghi ngờ.

 

Thế nhưng, đến buổi tối, khi đến bữa cơm mà Tống Tử Úc vẫn thấy về, cô bắt đầu yên. Đứa trẻ từ đến giờ bao giờ bỏ bữa về muộn giờ cơm.

 

Tống Văn Dã nhà, cô liên hệ với Đường Kha thì mới , căn bản hề buổi tiệc sinh nhật bạn bè nào cả.

 

Giang Thính Lan lập tức thấy điềm chẳng lành. Cô bảo dì Trương báo cảnh sát, còn thì vội vã gọi điện cho Tống Văn Dã.

 

Thế nhưng, điện thoại mới gọi , thì thấy cổng lớn mở . Tống Văn Dã nổi giận đùng đùng, một tay xách theo hành lý, một tay vịn tay nắm cửa, thấy phía chậm như ốc sên, lạnh lùng : “Còn mau cút đây?”

 

Tống Tử Úc cũng cao gần 1m80, nhưng mặt Tống Văn Dã, giống như một chú chim cút nhỏ, cúi đầu lủi nhà.

 

“Sao thế?” Giang Thính Lan Tống Tử Úc trong tay còn xách theo cái rương hành lý lớn nhỏ. Đây là định bỏ nhà ?

 

 

Loading...