Xuyên Không Thành Mẹ Kế Trẻ Của Đại Lão Trong Truyện Niên Đại - Chương 52:-

Cập nhật lúc: 2025-10-13 05:59:52
Lượt xem: 4

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/6pnusGzWm9

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

 

Tống Văn Dã chằm chằm Giang Thính Lan, bật thật lâu. “Bảo bối, em xem trong đầu em rốt cuộc chứa đựng những thứ gì hả? Hửm?”

 

“Là dẫn dụ em mà!” Giang Thính Lan c.h.ế.t cũng chịu thừa nhận trong đầu nhiều ý nghĩ 'đen tối' đến .

 

“Anh dẫn dụ em hồi nào?” Tống Văn Dã cảm thấy thật oan ức. “Bảo bối, rõ ràng là em cứ giấu giếm đủ thứ mà chẳng thể hiểu nổi thì !”

 

“Anh…” Giang Thính Lan cảm thấy ánh mắt của Tống Văn Dã thật sự quá sắc bén, cứ chằm chằm cô như thể đang lột sạch đồ. Mặt cô đỏ bừng, nóng ran, vội vàng đưa tay che mắt , dám nữa.

 

Tống Văn Dã cúi , nhẹ nhàng kéo tay cô hôn lên khắp mặt, lông mi, giữa hai hàng chân mày, chóp mũi… Những nụ hôn mềm mại, chỉ chạm rời, nhẹ nhàng như cánh bướm lướt qua, đậu cô, tựa như một giấc mộng .

 

“Bảo bối , an hết, chúng thật sự chơi mấy thứ .” Biết rõ cô đang hiểu lầm, nhưng vẫn cố tình trêu chọc.

 

Giang Thính Lan hổ đến mức chịu nổi, ôm mặt oa oa đạp chân loạn xạ. “Anh… , nữa!”

 

Tống Văn Dã khẽ, “Bảo bối thẹn thùng đáng yêu ghê.” Có lẽ là do tác dụng của cồn, cứ thế trêu chọc cô ngừng.

 

“Tống Văn Dã, đáng ghét quá! Em thèm để ý nữa!”

 

“Mới thèm để ý ?” Người đàn ông cúi , c.ắ.n nhẹ lên vành tai xuống cổ cô.

 

Tóm , những chỗ nào cô kịp che, đều hôn. Giang Thính Lan sợ nhột, hai tay vội vàng che chỗ chắn chỗ , nhưng Tống Văn Dã thậm chí còn dùng tay, cả mềm nhũn giường .

 

Giống hệt một cục bông mềm mại mặc nhào nặn.

 

Giang Thính Lan mệt đến thở dốc, hai tay đẩy đàn ông vẫn còn đang "quấy phá". Bên tai cô là thở nóng rực của , một tay giữ chặt eo cô, tay chậm rãi vuốt ve má cô. Toàn như một ngọn lửa, cháy hừng hực từ đáy mắt cho đến đầu ngón tay, nơi nào chạm cũng nóng bỏng đến kinh .

 

“Bảo bối…”

 

“Tống Văn Dã, chúng thỏa thuận !” Giang Thính Lan ngăn hành động tiến thêm một bước của .

 

“Thỏa thuận gì cơ?”

 

“Sau , một tuần một thôi nhé!!”

 

Nhắc đến chuyện , Giang Thính Lan càng thêm bực . Mỗi cứ như dã thú , nên mấy hôm quyết định, chuyện cũng cần quy luật. Thế là cô tự định một tuần một , nhân lúc Tống Văn Dã nửa tỉnh nửa mơ thì cho .

 

“Anh đồng ý.” Tống Văn Dã nhẹ nhàng nhéo mũi cô. “Thỏ con của càng ngày càng hư , thừa lúc ngủ thì rủ rỉ chuyện, thì định lợi dụng lúc say để giở trò? Em xem, nên ‘dạy dỗ’ em thế nào đây?”

 

“……”

 

Giang Thính Lan thầm nghĩ, chẳng ngủ ? Sao giờ thấy hết chứ? Rõ ràng thấy mà im re, đúng là đồ cáo già tinh ranh!

 

Thế thì con mồi chạy đằng trời cũng thoát khỏi tay thợ săn .

 

Sáng hôm , Tống Văn Dã vẫn rời nhà từ sớm, định bụng sẽ xử lý triệt để chuyện tối qua. Anh vốn dĩ thù dai, còn cực kỳ bao che cho của , tuyệt đối chấp nhận bất kỳ ai dám bảo bối của dù chỉ một lời .

 

Tống Tử Úc đang nhâm nhi bữa sáng thì thấy Giang Thính Lan chậm rãi bước xuống lầu. Nhận thấy vẻ mặt cô lộ rõ vẻ mệt mỏi, liền nhanh nhẹn lấy thêm thức ăn cho cô.

 

Giang Thính Lan lườm nguýt, chẳng buồn để tâm đến . Nếu thằng nhóc xúi giục, cô chẳng đến nỗi rơi ‘ma trảo’ của Tống Văn Dã. Ai da, nghĩ đến giờ cái eo vẫn còn nhức nhối là thấy bực bội !

 

Tống Tử Úc vốn tinh ý, lập tức nhận Giang Thính Lan đang khó chịu với . Cậu nhóc vò đầu bứt tai, nghĩ nghĩ mà vẫn hiểu gì sai.

 

Hay là tối qua cô say mèm, lão Tống nhà ‘phát ngôn’ những lời lọt tai? Chắc chắn là ! Thật quá đáng, tội tình gì mà cũng vạ lây, oan ức chịu nổi!

 

“Hôm nay chúng chơi ? Em dẫn chị trượt băng nhé?” Tống Tử Úc quyết định chuộc bằng giá.

 

“Hôm nay em học ?” Giang Thính Lan nhăn mặt. Cô vốn thích mấy trò như trượt băng, tốn sức còn dễ té dập mông.

 

“Hôm nay là cuối tuần mà!”

 

Cuối tuần ? Giang Thính Lan sực nhớ hôm nay còn cùng Lộ Lộ và đến trường để tuyển thêm thành viên cho câu lạc bộ. Cô liền xua tay, “Hôm nay chị bận .” Nói đoạn, cô cầm vội nửa chiếc bánh mì kẹp chạy thẳng ngoài.

 

“Em cũng cùng chị!” Tống Tử Úc chẳng buồn ăn hết bữa sáng, vội vã chạy theo Giang Thính Lan như hình với bóng.

 

Vừa lên xe, Tống Tử Úc nhanh chóng thắt dây an tò mò hỏi, “Chúng thế chị?”

 

“Đến trường đại học.” Giang Thính Lan khởi động xe trả lời, đó tranh thủ lúc xe lăn bánh, cô vội vàng gọi cho Hàn Húc, thông báo cả nhóm tập trung ở cổng trường.

 

Quãng đường đến trường đại học còn khá xa. Trên đường , Giang Thính Lan chợt nhớ Tống Tử Úc sang năm sẽ thi đại học, bèn sang hỏi, “Em nghĩ kỹ sẽ thi trường nào ?”

 

“Đại học Bằng Thành thôi ạ.” Tống Tử Úc trả lời ngay lập tức, cần nghĩ ngợi.

 

“Em nghĩ đến việc thi về Kinh Thị ?”

 

“Cũng hẳn. Em chỉ đây thôi, Kinh Thị lạnh lẽo quá.”

 

Cái lý do trời ơi đất hỡi gì chứ? Thôi , dù trong truyện gốc cũng học ở Đại học Bằng Thành mà.

 

“Thế cái quỹ khởi nghiệp bố em cho, ý tưởng nào hồn ?” Giang Thính Lan hỏi, thầm nghĩ, rõ ràng hôm qua chuyện lâu mà vẫn cái vị đại gia tương lai đang ấp ủ kế hoạch gì nữa.

 

“Cứ từ từ thôi, em cũng nóng vội.” Tống Tử Úc thản nhiên đáp. “Với , bố em từng bảo đầu tư thực chất là đầu tư con , mà em vẫn tìm ưng ý để đặt niềm tin.” Cậu nhóc liếc Giang Thính Lan một cái nhoẻn : “Hay là em đầu tư chị nhỉ? Chúng cùng kiếm bộn tiền!”

 

“...Thế hóa chị thuê cho cái thằng nhóc tì như em ?”

 

“Vậy thì em thuê cho chị, còn chị thì đầu tư em nhé?”

 

“Tống Tử Úc, em nhất thiết vặt sạch lông cừu chị đấy?”

 

Tống Tử Úc thấy vẻ mặt chị dâu sốt ruột, bật : “Chị tin em khả năng kiếm tiền hả? Em cho chị nhé, em chắc chắn sẽ giàu giỏi hơn cả bố em. Chị mà đầu tư em thì chỉ lời to, bao giờ lo lỗ vốn !”

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-khong-thanh-me-ke-tre-cua-dai-lao-trong-truyen-nien-dai/chuong-52.html.]

Cái mà em còn ? Giang Thính Lan thầm nghĩ, cô đương nhiên , tương lai nhóc sẽ trở thành ông trùm của giới đầu tư, thậm chí còn ‘khủng’ hơn cả bố chuyên kinh doanh thực tế. mà, cần đầu tư ư? Hoàn đời nào!

 

“Được , 5 hào , coi như chị đầu tư ‘chống lưng’ cho em đấy.” Giang Thính Lan , đoạn lấy một đồng xu từ ngăn đựng đồ xe đưa thẳng cho nhóc.

 

“Đồ keo kiệt, dù cũng là cả một khoản mà!” Tống Tử Úc cầm một tờ năm hào từ ví của , : “Được , coi như nhận khoản đầu tư của . Sau sẽ trả gấp trăm triệu !”

 

Giang Thính Lan coi như trẻ con, đôi co thêm. Khi hai đến cổng Đại học Bằng Thành, Hàn Húc và Từ Lộ đợi sẵn ở đó.

 

Thấy họ đến, Hàn Húc vội vàng chạy mở cửa xe cho cô.

 

“Sếp ơi, chủ nhiệm hướng nghiệp đợi chúng ở văn phòng ạ.”

 

“Được, chúng thôi.”

 

Giang Thính Lan nhận , dù Đại học Bằng Thành chỉ là một phần của thế giới trong sách, nhưng thực chất khác mấy so với trường ở đời . Dù thành lập lâu, đây là một trong những trường đại học tốc độ phát triển vượt bậc nhất cả nước, thậm chí còn mệnh danh là “Biểu tượng tốc độ Bằng Thành”.

 

Ở thành phố , thứ đều đại diện cho tốc độ phát triển chóng mặt, đồng thời cũng là minh chứng cho sự bứt phá của cả đất nước.

 

Hôm nay dù là cuối tuần, khuôn viên trường vẫn đông đúc qua . Các hoạt động của câu lạc bộ cũng phong phú. Tuy thành lập muộn, nhưng Đại học Bằng Thành cơ sở vật chất và gian xanh đều đầy đủ, tiện nghi.

 

Giang Thính Lan thoáng hồi tưởng, cảm thấy dường như mới nghiệp lâu, cảm giác “ mấy đời” .

 

Gần đến văn phòng, Giang Thính Lan đầu hỏi Tống Tử Úc: “Cậu cùng tụi chị, định tự dạo một vòng?”

 

Tống Tử Úc đáp: “Em tự dạo đây ạ.” Vừa sang năm em sẽ trường , tranh thủ quen một chút.

 

“Vậy cứ dạo , đừng xa quá. Bọn chị ở văn phòng tầng 3, chuyện gì thì gọi điện cho chị nhé, đừng tự tiện chạy lung tung, ?” Giang Thính Lan dù coi Tống Tử Úc như con trai , nhưng theo bản năng vẫn mang thái độ của một lớn tuổi dặn dò.

 

“Vâng, chị cứ việc ạ.” Tống Tử Úc hề thấy phiền với kiểu cằn nhằn của Giang Thính Lan, ngược còn tỏ thích thú.

 

Trước đây, bạn học Tiểu Béo và cả Đường Kha bây giờ đều cực kỳ sợ kiểu cằn nhằn của cha . Đặc biệt là Đường Kha, câu đầu tiên mỗi khi gặp mặt là: “Phiền c.h.ế.t , tớ cứ làu bàu cả ngày, chỉ bỏ nhà cho !”

 

Tống Tử Úc thì cảm giác đó. Trước đây, chú cả và bố thỉnh thoảng cũng nọ, nhưng thích cách họ , vì nó luôn mang theo cái vẻ “ đây là vì cho con”.

 

Giang Thính Lan thì khác hẳn. Cô xem như một đứa trẻ chẳng hiểu gì, ánh mắt cô khi chuyện luôn tràn đầy lo lắng, cứ như thể chỉ cần cô lưng thể kẻ lạ mặt lừa gạt mất .

 

Anh thấy thú vị, nên chẳng hề khó chịu chút nào.

 

Khi Giang Thính Lan và nhóm của cô đến văn phòng, chủ nhiệm hướng nghiệp là một phụ nữ tầm 50 tuổi. Bà mái tóc ngắn gọn gàng, uốn nhẹ.

 

Thấy họ bước , bà nhanh chóng dậy: “Đây chắc là Xưởng trưởng Giang ? Mời cô .” Hàn Húc và Từ Lộ thì bà quen mặt .

 

“Chào Chủ nhiệm Ngô. Ngại quá, cuối tuần mà tụi vẫn đến phiền bà.” Giang Thính Lan chìa tay .

 

Chủ nhiệm Ngô đáp: “Xưởng trưởng Giang khách sáo quá. Việc ký kết thỏa thuận hợp tác hướng nghiệp với quý vị cũng giúp trường chúng giải quyết một vấn đề lớn đấy ạ.” Bà mời xuống, tự tay rót nước cho họ.

 

Khi đưa nước cho Giang Thính Lan, cô phục vụ khỏi liếc thêm vài . Cô ngờ bà chủ tên Thính Lan là một cô gái trẻ đến , đúng là tài năng!

 

từng tiếp xúc sơ qua với Hàn Húc, và cũng từ phía một vài thông tin về Giang Thính Lan. Dù là tính cách quá mạnh mẽ bộc trực, nhưng cô chắc chắn là một nhân vật năng lực. Cô phục vụ cứ nghĩ Giang Thính Lan lớn tuổi lắm, ai dè trẻ đến thế?

 

Tống Tử Úc dạo bên ngoài một vòng, cảm thấy chán nên tính xem thử bên đại sảnh, đúng lúc bên đó đang hoạt động của các câu lạc bộ.

Mèo con Kute

 

đến đúng lúc, hoạt động của kết thúc, chỉ còn vài con trai đang dọn dẹp sân bãi.

 

“Triệu Thanh Vân, họ thật sự tự khởi nghiệp ? Làm cái hệ thống tìm gọi gì đó?”

 

Một trai mặc áo khoác màu nâu hỏi trai khác đang mặc áo khoác trắng.

 

Triệu Thanh Vân gật đầu, “ , họ tớ còn rủ tớ tham gia nữa.”

 

“Triệu Thanh Vân, tớ dội gáo nước lạnh , nhưng cái ý tưởng của họ e là khó thành công lắm.”

 

Cậu còn hết câu Triệu Thanh Vân lườm một cái. “Vương Vĩ, cái tính nghi ngờ khác của bao giờ mới sửa đây?”

 

Vương Vĩ chẳng mấy bận tâm, đáp: “Tớ sợ họ lừa thôi. Cậu nghĩ xem, tỷ lệ phổ cập máy tính ở nước bây giờ thấp thế , cái hệ thống tìm gọi trực tuyến đó thì ai mà dùng? Người liên hệ thì điện thoại chẳng tiện hơn ? Hơn nữa, bây giờ ai cũng điện thoại .”

 

“Tớ tin họ tớ, cũng là sinh viên Đại học Bằng Thành của chúng mà. Hồi còn học, từng đạt học bổng nhờ một vài nghiên cứu và phát minh. Hơn nữa, dự án đội của hai ba năm . Anh tương lai nó nhất định sẽ đổi cục diện thế giới hiện tại.”

 

Khi nhắc đến họ, Triệu Thanh Vân lộ rõ vẻ mặt sùng bái. Cậu đến Đại học Bằng Thành cũng là vì . Từ nhỏ, coi họ là tấm gương của , và cho đến nay, vẫn là con thành công nhất trong nhà.

 

Vương Vĩ khẩy, “Vậy họ rủ tham gia gì? Có giúp tìm nhà đầu tư ?”

 

Quả thật đúng phóc, dự án của họ Triệu Thanh Vân đang trong tình trạng ai đầu tư.

 

.”

 

“Cậu đúng là một thằng ngốc lớn.” Vương Vĩ .

 

“Sao mắng thế?”

 

“Thôi , Vương Vĩ đừng mãi Triệu Thanh Vân như thế. Tuy chúng đều tin, nhưng khi họ là thần tượng của cơ chứ?” Một bạn khác đang thu dọn đạo cụ bước đến, khoác vai Vương Vĩ lắc đầu, Triệu Thanh Vân cứ như một kẻ ngốc. “Đi thôi, chúng . Còn hẹn chơi bóng mà.”

 

Nhìn hai bạn rời , Triệu Thanh Vân nản lòng. Thật sự ? Thế nhưng họ về dự án mà thấy sôi sục cả nhiệt huyết.

 

“Cái hệ thống tìm gọi của họ ? Có thể cụ thể hơn một chút ?” Tống Tử Úc một bên loáng thoáng vài câu, chợt nhớ đến chuyện bố từng thảo luận với khác cách đây lâu, liền cảm thấy hứng thú và định hỏi kỹ hơn.

 

Triệu Thanh Vân hôm nay mấy doanh nghiệp đến đây, nên mới đến hỗ trợ hoạt động của câu lạc bộ, hy vọng thể giúp họ tìm nhà đầu tư. Nào ngờ, chẳng công ty nào chịu , còn bạn học dội gáo nước lạnh, đúng lúc đang nản lòng.

 

Nghe thấy tìm hiểu, Triệu Thanh Vân phấn khích phắt . thấy đó là một trai trẻ hơn , lập tức cảm thấy cụt hứng.

 

 

Loading...