Xuyên Không Thành Mẹ Kế Trẻ Của Đại Lão Trong Truyện Niên Đại - Chương 56:- ---
Cập nhật lúc: 2025-10-13 05:59:56
Lượt xem: 4
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/1LSyKCkOr4
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Giang Thính Lan xoay , vẫn đàn ông ôm chặt trong lòng.
Cô ngẩng đầu . Trước mặt cô, luôn dịu dàng, từ lời đến hành động, đương nhiên là khi ham chi phối.
Giang Thính Lan từng vô mô tả về Tống Văn Dã, kỳ thực luôn chỉ một điệu đổi. trong nhận thức của cô, giống như những gì khác thấy.
Có lẽ, đúng như lời , những chỉ dành cảm xúc riêng cho một đặc biệt.
“Tống Văn Dã……”
“Ừm?”
“Em phát hiện là một tay thợ săn ranh mãnh, giỏi dùng bẫy rập ngọt ngào.” Không chỉ dịu dàng, còn giỏi đ.á.n.h tâm lý, khiến cô kìm mà từng bước sa lưới tình.
Tống Văn Dã cúi đầu, dùng tay giữ lấy cằm cô. Ánh mắt thâm trầm, chằm chằm Giang Thính Lan hai giây, ngón cái nhẹ nhàng vuốt ve má cô. Anh khom lưng, đôi môi ấm áp như chuồn chuồn đạp nước, lướt nhẹ qua trán và chóp mũi cô.
“Vậy con mồi của cam tâm tình nguyện sập bẫy ?”
Cam tâm ư? Giang Thính Lan thấy mâu thuẫn quá, hai tí hon trong lòng ngừng giằng co. Cô hiểu rõ tình yêu của khác, từ nhỏ cha cô cũng thấy thất vọng, nhưng cũng chẳng chủ động tìm kiếm tình yêu.
Hơn nữa, cô thì vẻ gan , nhưng thực nhát. Đối mặt với Tống Văn Dã từng bước tới gần, cô đáp thế nào mới là nhất.
Nói cho cùng, cô vẫn còn sợ hãi. Sợ cái gì ư? Sợ thất vọng, sợ cái cảm giác cứ mãi ngóng trông ban công mà chẳng thấy ai về.
“Vậy thể thoát khỏi cái bẫy đó ?” Vì cứ để cô nhảy ?
Tống Văn Dã cô, ôi con thỏ nhát gan của !
Cuối cùng, bất đắc dĩ khẽ bật , dịu giọng : “Được, sẽ thoát khỏi cái bẫy đó.” Anh cô lựa chọn, chỉ cần cô an tâm chấp nhận là đủ.
Yêu cô, tự nhiên khiến cô tin rằng thế giới tươi , tình yêu cũng thật tuyệt vời.
Thật , dù tình yêu cô dành cho sâu đậm bằng , cũng chẳng hề so đo.
Thật , chẳng gì bận tâm cả. Anh yêu cô thì chỉ mong cô , vui vẻ. Tình yêu cô đáp thể ít ỏi, nhưng bộ đều dành cho , thì gì mà lỗ chứ?
Giang Thính Lan cứ nghĩ ít nhất cũng sẽ so đo tính toán một chút, ngờ chẳng gì mà trực tiếp gật đầu cái rụp.
“Tống Văn Dã, dễ tính như ?”
“Chỉ với em thôi.”
Đứng ngoài cửa, Hứa Yến đang định gõ cửa bước thì thấy sếp . Anh gật đầu lia lịa tán thành. Xem sếp tự lượng sức . Tống Văn Dã mà dễ tính á? E là ai cũng c.h.ế.t mất, cái gì chuyện hoang đường .
Có điều, sếp ở mặt sếp phu nhân đúng là quá hèn mọn . Anh thói quen lén, nhưng nãy định gõ cửa thì cuộc chuyện của hai . Để tránh phiền sếp, đành tính đợi thêm một chút, thế mà cái "đợi một chút" ...
Thôi, cứ đợi tiếp !
Sếp còn thể vì tình yêu mà cúi đầu, ngoài cửa đợi lâu một chút thì ?
Chỉ là mong hai bên trong chút chú ý, đừng "rắc cẩu lương" (phát cơm chó) một cách quá đáng như . Anh còn chút biến thái, mà thấy ngọt ngào một cách lạ lùng, nhịn cứ thế tiếp tục lắng .
Giang Thính Lan đại khái cũng là kiểu cưng chiều nên sinh kiêu. Nghe , cô voi đòi tiên hỏi thêm, “Vậy em thể gì thì đầu ?”
“Bảo bối, nào em gì thì ?”
“Có , ?”
“Không ?”
“...” Trong khí như , hai càng trở nên tự nhiên hơn. Tống Văn Dã cũng nhận điều đó, liền chiều theo cô mà trêu đùa.
Nếu đây là điều cô thích, cũng thể phối hợp, dù là sắm vai nhân vật nào cũng đều thể.
————
Bữa trưa do Hứa Yến sắp xếp. Sau khi ăn xong, Tống Văn Dã một cuộc họp lúc ba giờ chiều, định bụng sẽ về công ty .
Giang Thính Lan thì chuẩn đến xưởng một chuyến, sắp xếp chuyện dọn văn phòng.
Kết quả là xe bao xa thì thấy đường bắt đầu đông đúc. Đi thêm chút nữa, đường cái qua nườm nượp, xe cộ kẹt thể di chuyển.
“Chuyện gì ?” Tống Văn Dã những qua , tay họ còn cầm hương nến, chắc hẳn là hoạt động gì đó.
“Hôm nay là mười lăm âm lịch, đến chùa thắp hương ạ.” Hứa Yến thấy phía quá đông, liền định đổi hướng. “Tống tổng, chúng đổi đường khác ?” Cứ tắc đường thế thì kịp họp mất.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-khong-thanh-me-ke-tre-cua-dai-lao-trong-truyen-nien-dai/chuong-56.html.]
Tống Văn Dã gì, hai giây đột nhiên hỏi, “Những đến cầu nguyện cái gì?” Thời thơ ấu của những cảnh tượng thế , quân ngũ cũng mấy việc , nên chút tò mò.
“Cầu tài, cầu bình an, cầu duyên ạ...” Hứa Yến đầu xe .
“Còn thể cầu duyên nữa ư?” Tống Văn Dã chợt thấy lòng rung động.
Hứa Yến đầu thoáng qua sếp , nghĩ đến đây cũng từng đến đây. Vốn dĩ cho rằng sếp sẽ hứng thú, nhưng sếp đột nhiên hỏi đến cũng hăng hái hẳn lên.
“ ạ, theo đuổi vợ lúc đó cũng đến đây cầu đó.”
“Cầu xong liền theo đuổi ?” Giang Thính Lan tò mò hỏi. Có linh nghiệm đến chứ?
“Cũng hẳn là , nhưng linh thật. Lúc đó cô nhiều theo đuổi, hơn nữa lúc đó cô đối với nóng lạnh. Kết quả khác bên cầu duyên linh, liền đến cầu.” Anh ngừng một lát mới tiếp tục mở miệng, “Không ngờ mới ba ngày khi về, vợ liền chủ động liên hệ .” Và hai cứ thế bên bao nhiêu năm qua.
Hứa Yến sếp tin những lời đó , nhưng quả thực chúng đều là sự thật. Anh nào ngờ, dứt lời, Tống Văn Dã lập tức lệnh: "Cậu tìm chỗ đỗ xe ." Sau đó, sang với Giang Thính Lan: "Chúng cũng lễ bái một chút. Nếu linh nghiệm thật thì cứ xem ."
Giang Thính Lan khẽ nhíu mày. Người độc mới cầu duyên, vợ chồng như cô và thì cần thiết. Thế nhưng, lời của Hứa Yến cô đổi suy nghĩ, thôi thì cứ thử xem .
Bằng Thành phát triển với tốc độ chóng mặt, nhưng ẩn một ngọn đồi nhỏ xa khu vực đang quy hoạch một ngôi chùa cổ nghìn năm. Dù quá lớn, nhưng nơi đây vẫn luôn tấp nập khách hành hương, hương khói nghi ngút.
Mèo con Kute
Dọc đường, họ gặp những trẻ tuổi đến cầu duyên. Xem , tin đồn nơi đây cầu duyên linh nghiệm quả sai.
Trên đường chùa, hai bên san sát những gian hàng nhỏ, chỉ bán hương đèn mà còn bày biện đủ loại vật phẩm phong thủy, trang sức mang ý nghĩa tâm linh.
Giang Thính Lan mấy hứng thú với những món đồ , chỉ xem như lạ mắt. lúc đó, một bà lão bên đường chợt gọi Tống Văn Dã và cô .
"Bà cụ, bà gọi chúng cháu ạ?" Tống Văn Dã nắm tay Giang Thính Lan tiến gần, xổm xuống cạnh bà. Trước mặt bà lão trải một tấm vải đỏ cũ kỹ, đó những nét chữ đen mờ nhạt, khó mà phân biệt nội dung.
Dù phân biệt , Giang Thính Lan cũng chẳng nhận chữ nào.
"Lạ thật đó!" Bà lão mặc chiếc áo vải đơn giản màu xanh đen, mái tóc hoa râm búi gọn đầu, cài một cây trâm gỗ giản dị. Dù mang dáng vẻ thần tiên thoát tục, nhưng bà toát lên vẻ hiền từ, thanh nhã.
Lời là với Tống Văn Dã, khiến Giang Thính Lan lập tức thấy tò mò, bèn hỏi: "Bà cụ, gì lạ ạ?"
Bà lão Tống Văn Dã Giang Thính Lan, cuối cùng nhẹ nhàng với Tống Văn Dã: "Số mệnh của đời vốn dĩ cô độc, con cái, sống hết quãng đời còn một ."
Nghe bà lão , sắc mặt của Tống Văn Dã và Giang Thính Lan đều đổi. Đặc biệt là Tống Văn Dã, tái mét, vẻ mặt đầy sự kinh ngạc, thể tin .
"Bà cụ, bà nhầm ạ? Anh con mà." Giang Thính Lan nghĩ bụng, dù cô bất cứ biến nào, thì Tống Văn Dã cũng nên cô độc cả đời chứ. Trong truyện, cưới ai khác, Tống Tử Úc vẫn ở bên mà.
Cô vươn tay nắm lấy tay Tống Văn Dã, ánh mắt trấn an , ý bảo đừng để trong lòng, lẽ bà cụ chỉ đùa thôi.
Tống Văn Dã cảm nhận ấm từ bàn tay cô, cảm xúc dần định một chút. Anh chằm chằm bà lão, đang suy nghĩ điều gì.
Lúc , bà lão lên tiếng: "Lão già sẽ nhầm , nên mới thấy lạ. Cậu từ mà gặp cô gái linh khí , cô đổi vận mệnh của . Cậu thật sự quá may mắn. Nếu cô , sẽ thoát khỏi phận cô độc cả đời ."
"Không gặp , mà là trời cao ban tặng." Sắc mặt Tống Văn Dã cuối cùng cũng khôi phục bình thường.
Anh mỉm . , nếu Giang Thính Lan, chẳng sẽ cô độc cả đời ? Tống Tử Úc là con của chị hai, con ruột của .
Bà lão kỹ Giang Thính Lan một cái, gật gù: "Quả thật là trời cao ban tặng. Thế nên mới , duyên phận quả là huyền diệu khó lường."
Gặp đúng , lẽ dùng hết cả đời may mắn mới thể.
" sẽ trân trọng vô cùng mối duyên ," Tống Văn Dã , ánh mắt kiên định.
Bà lão cũng gật đầu, cầm một dải tơ hồng quấn quanh bùa nhân duyên đưa cho , “Bùa nhân duyên của linh nghiệm, bán, chỉ tặng cho hữu duyên. Hai con chỉ chút duyên phận , hãy trân trọng thật .”
Tống Văn Dã đưa hai tay đón lấy, thành tâm lời cảm ơn.
Suốt đường lên núi, Tống Văn Dã vẫn giữ im lặng. Giang Thính Lan chủ động nắm lấy tay . Anh cúi đầu lướt qua, siết c.h.ặ.t t.a.y cô thêm một chút.
Thật lòng mà , câu của bà lão khiến sợ hãi thật sự. Tống Văn Dã bao giờ hoảng sợ đến , mấy giây ngắn ngủi đó trôi qua như thế nào cũng rõ nữa.
mà, duyên phận là do trời cao an bài. Nếu là ân huệ mà trân trọng đến thế, trời cao thể tước bỏ chứ?
Ở cổng chùa, Tống Văn Dã mua hương nến. Có thể thấy, đây là đầu tiên đến một nơi như thế .
Có chút lạ lẫm nhưng vô cùng thành kính, mỗi quỳ lạy đều ẩn chứa những lời cầu nguyện sâu sắc.
Ngôi chùa quá lớn nhưng cũng chẳng nhỏ. Tống Văn Dã bỏ sót một điện nào, thành tâm bái lạy từng nơi.
Những gì cầu nguyện giản dị, mong gây thêm phiền toái cho họ, mỗi vị thần linh đều chỉ nguyện cầu cho Giang Thính Lan.