Xuyên Không Thành Mẹ Kế Trẻ Của Đại Lão Trong Truyện Niên Đại - Chương 64:-

Cập nhật lúc: 2025-10-13 06:00:05
Lượt xem: 2

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/9KUV8bsqzA

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

 

"Đêm hôm khuya khoắt ngủ , hai đứa đang ?" Tống Văn Dã hai bóng , một quấn khăn trải giường trắng, còn thì quấn chiếc khăn ren trải sofa màu trắng.

 

Tống Tử Úc quấn chiếc khăn trải giường trắng khá dày, còn chiếc khăn của Giang Thính Lan thì lỏng lẻo, tuột hẳn xuống đất. Chiếc khăn của cô khá nhẹ, giờ đây quấn chặt tóc, trông vô cùng buồn .

 

Không cần cũng , hai đang cố tình giả ma dọa . Huống hồ, ngay khi bước , họ thấy Tống Tử Úc đang cầm đèn pin đặt cằm, bật sáng hắt ngược lên. Ánh sáng khuôn mặt trắng bệch, thoạt thực sự đáng sợ.

 

"Em thấy tiếng ai đó cạy cửa, sợ là kẻ trộm nên kéo Tống Tử Úc xem thử ạ." Giang Thính Lan ngờ ngoài cửa chẳng kẻ trộm nào cả, mà là chồng và chú em của ...

 

"Bắt trộm ư? Hai đứa bắt trộm kiểu đấy ? Không còn tưởng đêm nay Diêm Vương xuống bắt hồn đấy!" Tống Văn Dã liếc Tống Tử Úc một cái, rõ ràng lời với con trai .

 

Vạn Thiếu Du dọa sợ xanh mặt, vội vàng gật đầu lia lịa. Ai đời tối khuya khoắt ở nhà mấy trò , đúng là quá dọa !

 

Chưa đến việc hai bắt trộm , chỉ riêng cái bộ dạng bắt trộm, cũng sợ tiện tay trói gọn cả hai ?

 

"Còn nữa, cũng gật đầu theo? Một quân nhân mà cũng cái trò dọa cho sợ ư..." Tống Văn Dã dứt câu, vẻ mặt hiện rõ sự cạn lời.

 

"Tam ca, em sợ mấy thứ , chỉ là bất ngờ thấy..." Vạn Thiếu Du đúng là tin quỷ thần, chỉ đơn thuần là dọa cho giật mà thôi.

 

Một màn náo loạn kết thúc bằng việc Giang Thính Lan sợ phát khiếp. Đáng lẽ là bắt trộm đàng hoàng, nhưng Tống Tử Úc khăng khăng đòi giả ma dọa tên trộm. Thế là chạy lấy một tấm vải trắng to đùng trùm lên đầu , còn tiện tay giật chiếc khăn sofa quấn cho cô .

 

Kết quả là trộm dọa , mà chính thì sợ c.h.ế.t.

 

"Mùa đông còn giày?" Tống Văn Dã thấy chân Giang Thính Lan hề mang giày, sang liếc Tống Tử Úc một cái.

 

Tống Tử Úc: "Cái cũng trách con ?"

 

Tống Văn Dã liền cho rằng Tống Tử Úc dẫn Giang Thính Lan quậy phá.

 

Tống Tử Úc cảm thấy đúng là oan hơn Đậu Nga, kết quả khi bố ôm Giang Thính Lan , chú đạp cho một cái.

 

"Thằng nhóc thối, còn học trò hù dọa nữa chứ."

 

"Chú ơi, cháu thật sự là bắt trộm mà."

 

"..."

 

Vạn Thiếu Du tin.

 

"Chú ơi, chú ở đây?" Tống Tử Úc lúc mới sực nhớ chú về cùng bố giữa đêm thế .

 

"Đến đây ăn Tết cùng mấy đứa chứ ." Vạn Thiếu Du vốn dĩ về Kinh Thị, nhưng năm nay bố đều tới đây ăn Tết, tiện thể hỏi Tam ca, kết quả còn "an bài" chân sai vặt, giữa đêm đón, giúp xách đồ, đến nơi còn cháu trai dọa cho giật .

 

Tống Văn Dã đặt cô lên giường, lấy nước giúp cô rửa chân, đó mới hỏi: "Em tưởng kẻ trộm nên mới sợ đến mức tìm Tống Tử Úc ?"

 

Giang Thính Lan gật đầu: " ạ, em cởi giày cũng là sợ gây tiếng động. Là Tống Tử Úc bảo tiên giả ma dọa tên trộm, đó mới trói ."

 

Tống Văn Dã ngẩng đầu cô, : " là trẻ con. Hai đứa nghĩ tới, em quấn cái thứ , nếu kẻ trộm đến thì chẳng tiện tay trói chặt em ?"

 

"Sẽ ?"

 

"Gạt em gì, vụ trộm bên là chuyện năm ngoái . Sau khi tăng cường tuần tra thì còn xảy nữa, em sợ đến mức ?"

 

"Ai mà họ là ai chứ." Giang Thính Lan vốn dĩ nhát gan, còn đúng lúc mất điện, càng thêm hoảng hốt.

 

"Không ." Tống Văn Dã vươn tay xoa đầu cô. "Tử Úc vẫn giỏi. Thằng bé tập quyền Anh chơi chơi cho vui, nó ở đây sẽ nguy hiểm gì ."

 

Giang Thính Lan nhận thấy mỗi khi Tống Văn Dã nhắc đến Tống Tử Úc, ánh mắt đều ánh lên niềm tự hào rạng rỡ. Đừng thấy nghiêm khắc khi thằng bé mắc , nhưng khi ai, đối với Tử Úc khác hẳn.

 

Điều khiến cô khỏi nghĩ đến bố Tôn Vi, lập tức cảm thấy đầu thai quả đúng là cả một nghệ thuật sống.

 

"Ừm, em thằng bé giỏi mà, nhưng vẫn lo nó thương mất."

 

Tống Văn Dã thích sự đổi tự nhiên của cô. Anh dậy ôm cô lòng, dịu giọng: "Không , nếu nó mà yếu ớt đến mức đó, thì con trai ."

 

Giang Thính Lan kìm khẽ thở dài.

 

"Làm thế?" Tống Văn Dã cúi đầu cô.

 

Nhân tiện, Giang Thính Lan kể cho chuyện cô thấy ở chỗ Tôn Vi hôm đó. Kể xong, cô thở dài một tiếng: "Tống Văn Dã, em phát hiện thật sự là một bố ."

 

Dù cho Tống Tử Úc con ruột của , vẫn chút do dự đón nhận thằng bé, cho thằng bé đổi họ, bạt chướng ngại con đường trưởng thành...

 

Nói đến đây, cô còn thấy hâm mộ Tống Tử Úc nữa.

 

"Hửm? Làm thế, con gái luôn ?" Tống Văn Dã xuống cạnh cô, hỏi.

 

"...Anh đang linh tinh gì thế?"

 

"Anh thấy trong mắt em rõ ràng là đang hâm mộ Tử Úc." Tống Văn Dã vươn tay khẽ nhéo chóp mũi cô tiếp: "Làm con gái thì dĩ nhiên là , nhưng thể cưng chiều em như một đứa trẻ."

 

Anh từ đến nay đều như , nghĩ , hề che giấu điều gì với ngoài, nhưng đối với Giang Thính Lan thì càng chẳng giấu diếm chút nào. Có lẽ vì lớn tuổi hơn cô nhiều, nên lời , hành động đều cực kỳ thẳng thắn, hề che đậy.

 

Giang Thính Lan khẽ ửng hồng mặt, đáp .

 

"Vậy bước đầu tiên để cưng chiều em như con trẻ là dỗ em ngủ ?" Tống Văn Dã kéo cô đặt lên giường. "Muốn hát ru cho ?"

 

Anh chống khuỷu tay lên gối, một tay đặt lên cô, vỗ nhẹ từng chút một như thể đang dỗ dành một đứa trẻ.

 

Giang Thính Lan từng ai dỗ dành như . Cô nhắm mắt , nhưng hàng mi vẫn run rẩy, nên cảm thấy thế nào. Rõ ràng dỗ khéo, khúc hát ru cũng êm tai, nhưng cô cứ ngủ .

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-khong-thanh-me-ke-tre-cua-dai-lao-trong-truyen-nien-dai/chuong-64.html.]

 

Hơn nửa ngày , cô vẫn mở mắt, cứ đàn ông đang tựa nửa gối.

 

"Anh gì mà đột nhiên dỗ em ngủ thế?" Giang Thính Lan thấy mãi gì, cô ngược chịu nổi , khẽ cằn nhằn.

 

Tống Văn Dã thấy cô mở mắt, cong ngón trỏ khẽ cọ má cô, trầm giọng : "Bù đắp những gì bảo bối nhà từng nhận." Anh với cô rằng những yêu thương chỉ cha mới thể cho.

 

Giang Thính Lan khựng , một dòng cảm xúc trào dâng nghẹn nơi lồng ngực, sống động đến mức cô cách nào diễn tả. Cô gái nhút nhát nữa lùi bước, tiếp tục truy hỏi mà chỉ nhẹ nhàng vòng tay ôm lấy cổ đàn ông, khẽ gọi: "Tống Văn Dã."

 

Ánh mắt Tống Văn Dã trầm xuống, khuôn mặt tuấn tú biểu lộ cảm xúc rõ ràng. Lòng bàn tay siết nhẹ hơn khi vuốt ve má cô, đuôi mắt khẽ nhếch lên, trầm giọng hỏi: "Em gọi là gì?"

 

Giang Thính Lan vòng tay ôm cổ dậy, bĩu môi hôn chụt một cái lên môi , "Chồng ơi!" Có gì mà còn so đo cách gọi nữa chứ.

 

Khóe môi đàn ông lúc mới khẽ cong lên, đôi mắt đen láy chăm chú cô, lộ vẻ mặt nửa nửa đầy ẩn ý. "Còn tưởng rằng công tác mấy ngày còn quen nữa chứ?"

 

Giọng điệu mà còn chút bất mãn.

 

"Anh công tác mấy ngày á? Rõ ràng là hơn một tháng trời mà!"

 

Giang Thính Lan bất mãn với lời trêu chọc của , cô chớp chớp mắt, giọng điệu chút nũng.

 

"Vẫn còn hơn một tháng ? Ngoài mấy ngày đầu còn chịu khó gọi cho , đó em quên mất một chồng ?" Ban đầu còn hài lòng vì thỏ con của cuối cùng cũng chịu đổi, nhưng kết quả cũng chỉ kiên trì mấy ngày, đó là chẳng thèm để tâm nữa. Anh chủ động gọi điện đôi khi còn liên lạc với cô, lỡ cuộc gọi cũng thấy cô chủ động gọi .

 

Nhắc đến chuyện , Giang Thính Lan cảm thấy oan ức. Cô cũng gọi điện cho lắm chứ, nhưng mà bận quá mất. Đợi đến khi nhớ thì sợ phiền , dù chuyện quỳ ván giặt đồ vẫn còn là một trò lớn.

 

"Em gọi điện, nhưng lòng em lúc nào cũng nhớ mà."

 

"Trong lòng nhớ là......"

 

"Là gì cơ?" Giang Thính Lan hiểu.

 

"Em xem?" Tống Văn Dã cúi đầu thoáng qua bàn tay cô đang đặt eo . "Sờ thấy thoải mái ?"

 

Giang Thính Lan: "......" Cô thể là thích sờ eo theo bản năng ?

 

Bởi vì dáng thực sự quá , mỗi ôm cô đều nhịn mà vuốt ve. Làm chẳng chút mỡ thừa nào nhỉ?

 

"Không ? Vậy là chỉ thèm thể của thôi ?" Haizz, cái ngày tháng mà mê hoặc bởi sắc khi nào mới thể kết thúc đây?

 

"Mới ! Em chỉ là ghen tị cơ bắp của săn chắc đúng nơi cần , bộ đều tập trung ở những chỗ trọng yếu." Giang Thính Lan vội vàng biện minh cho , cô là kẻ mê sắc .

 

"Anh cần là em cần?"

 

"Anh......" Giang Thính Lan đỏ mặt. Người đàn ông đúng là đồ lưu manh chuyên nghiệp!

 

"Anh ? Bảo bối, mặt em đỏ ửng thế , đang nghĩ gì đó hả?"

 

"Ghét quá!" Cô đối thủ của , chỉ thể úp mặt n.g.ự.c , cũng thèm để ý đến nữa.

 

Giang Thính Lan rúc sâu lòng , bộ đồ ngủ quấn lấy , cổ áo kéo xuống một chút, để lộ bờ vai trần nõn nà, trắng như tuyết. Mái tóc dài đen nhánh mềm mại buông lơi gối, đôi tai nhỏ nhắn hồng hào, mịn màng ẩn hiện. Mặt cô vùi n.g.ự.c , thở nóng bỏng phả lồng n.g.ự.c .

 

Tống Văn Dã cô, yết hầu khẽ động. Giọng trở nên trầm đục, mang theo chút cào cấu, cúi c.ắ.n nhẹ vành tai cô, đầu lưỡi nhẹ nhàng l.i.ế.m mút.

 

Giang Thính Lan tự rúc lòng , tiện cho .

 

Hơi thở phả cổ cô, ấm nóng rực phả làn da cô, khiến cô rùng một cái. Cô một nữa bám lấy , khẽ cựa quậy, tránh né thở , nhưng cúi chặn .

 

"Trốn cái gì?" Giọng thấm đẫm t.ì.n.h d.ụ.c của trầm thấp khàn khàn. Đôi mắt đen láy chằm chằm cô chớp, hỏi một cách vô cùng nghiêm túc, "Không thích thể ?"

 

Giang Thính Lan ngẩn ngơ, khuôn mặt trắng nõn của cô ửng đỏ nay càng thêm thắm sắc như thoa son.

 

"Em chuyện chính sự với ." Sau một lúc lâu, Giang Thính Lan mới vùi mặt n.g.ự.c , rầu rĩ cất tiếng.

 

"Ừm, đây."

 

Mèo con Kute

Anh cũng tạm thời buông lỏng cô , đôi tay chống hai bên cơ thể cô, nghiêm túc chờ cô chuẩn chuyện chính.

 

“Không em gọi cho , mà sợ lỡ công việc, sợ đàm tiếu. Lúc bận rộn thì em thật sự thời gian quan tâm, lúc bận thì sợ đang bận.”

 

“Chỉ vì những lý do đó mà em để chồng em cô đơn gối chiếc hơn một tháng, đến cả một lời chúc ngủ ngon mỗi ngày cũng nhắn cho ư?”

 

Anh còn tỏ tủi nữa.

 

Gì mà để phòng gối chiếc chứ? Chẳng chính đòi công tác ?

 

Mãi một lúc , Tống Văn Dã mới lên tiếng, “Bảo bối, thật sự hy vọng em thể chú ý đến nhiều hơn, tìm hiểu sâu hơn về mặt của , chứ chỉ đơn thuần xem là chỗ dựa dẫm, qua loa duy trì một mối quan hệ hời hợt bên ngoài. Những cuộc gọi điện thoại cũng là kiểu thăm hỏi chiếu lệ, mà giống như em chuyện gặp rắc rối, từ tận đáy lòng em quan tâm , điều đó khiến vui .”

 

Anh cũng thật sự tham lam, vài câu hỏi thăm chiếu lệ còn khiến thỏa mãn nữa.

 

“Tìm hiểu sâu hơn về mặt… là sâu đến mức nào mới tính là đủ?” Giang Thính Lan hiếm khi trêu chọc một chút, còn tưởng sẽ hiểu ý .

 

Kết quả, ánh mắt lập tức trở nên thâm thúy thêm vài phần. Những lời lẽ vốn nên ôn nhu bỗng chốc như rót thêm nước sôi nóng hổi, tức thì sục sôi.

 

“Đến đây, sẽ dạy em thế nào mới gọi là ‘sâu sắc’.”

 

“Chồng ơi, em chỉ đùa thôi mà!!”

 

“Làm bây giờ? Anh thật sự nghiêm túc .”

 

 

Loading...