Xuyên Không Thành Mẹ Kế Trẻ Của Đại Lão Trong Truyện Niên Đại - Chương 85:-- Phiên ngoại 9

Cập nhật lúc: 2025-10-13 06:00:33
Lượt xem: 0

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/9KUV8bsqzA

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

 

Vì hôm là cuối tuần, Tống Văn Dã dành trọn hai ngày ở sơn trang nghỉ dưỡng cùng Giang Thính Lan.

 

Trong những ngày đó, nhân cơ hội hỏi cô thích .

 

Giang Thính Lan cứ nghĩ sẽ bám riết lấy cô vì câu trả lời bâng quơ của , nhưng chẳng gì thêm, chỉ mỉm bếp giúp cô rửa đào.

 

Anh luôn như , bao giờ ép buộc cô đưa lựa chọn ngay lập tức.

 

Chính thái độ của , thế mà một tính cách như Giang Thính Lan thể an yên ở núi cùng suốt hai ngày.

 

Hai ngày , đừng đến nhân viên công tác, ngay cả Trì Gia Bình cũng dám bén mảng lên núi.

 

Giang Thính Lan mỗi ngày đều ngủ dậy tự nhiên, đó dạo chơi núi. Gần đó một mảnh vườn rau nhỏ, xa hơn một chút là một vườn nho và cả những cây sung.

 

Một nơi vô cùng bình dị, đậm chất cuộc sống đời thường. Cô xóa bỏ những cần xóa, và cũng nhận bất kỳ tin nhắn phiền nhiễu nào.

 

Ba bữa ăn mỗi ngày đều do Tống Văn Dã tự tay chuẩn . Chỉ trong hai ngày ngắn ngủi, tuyên bố tài nấu nướng của tiến bộ vượt bậc, đủ sức cạnh tranh với các đầu bếp Michelin.

 

Giang Thính Lan bảo khoác lác, nhưng thể phủ nhận, tay nghề của thật sự .

 

Không ai quấy rầy, Giang Thính Lan cảm thấy lối sống chậm rãi thật sự quá tuyệt vời.

 

Cô thậm chí còn chút trở về.

 

Tống Văn Dã thấy cô thực sự yêu thích nơi , liền đùa: “Nếu em thích thì chúng thường xuyên tới đây nhé.”

 

Anh cũng hề yêu cầu Giang Thính Lan chấp nhận, cứ như thể thứ đều là vở kịch độc thoại của riêng .

 

Giang Thính Lan cảm thấy quá đáng.

 

Vì thế, cô chủ động trò chuyện với cũng dần nhiều hơn.

 

Trì Gia Bình lên núi, nhưng vẫn luôn "canh chừng" nhất cử nhất động của trai và chị dâu tương lai. Dù dám tìm đến cái c.h.ế.t, vẫn lén lút theo dõi qua camera biệt thự mỗi ngày, đúng giờ ăn một đợt "cẩu lương" no nê mới thỏa mãn tắt máy.

 

Cậu từng nghĩ thể kiên nhẫn với phụ nữ đến . Trước đây cứ tưởng chẳng hiểu gì về con gái, ai dè khi chơi trò lãng mạn thì chẳng kém cạnh chút nào.

 

Đặc biệt là ngày đầu tiên đến, một chân núi, một núi, ôi chao, cái bộ dạng si tình thể tả của còn thấy ê răng! Nếu chuẩn sẵn một cái kính viễn vọng trong phòng thì thấy cảnh tượng đó .

 

Còn ngày hôm qua nữa, hai chắc là "quậy phá" vườn nho của , kết quả lúc trở về, "bông hồng" nâng niu trong lòng bàn tay thì quá mệt mỏi, qua camera từ cửa biệt thự thấy cô cõng về.

 

Cậu thật sự thể trách cứ , còn nhớ rõ đây cả nhà Tống Văn Dã chơi bên ngoài, đứa cháu trai nhỏ trong nhà mệt Tống Văn Dã, tức là Tam thúc nó, cõng một chút, kết quả thích cõng .

 

Cái quái gì mà thích cõng, rõ ràng là chỉ thích cõng khác thôi!

 

Nói đến chuyện cõng về, Giang Thính Lan cảm thấy chút xui xẻo. Rõ ràng hái trái cây xong xuôi, đường về bộ thôi mà cô suýt thì liệt cả chân.

 

Ban đầu cô định nghỉ ngơi một lát tự về, kết quả Tống Văn Dã lừa cô rằng núi rắn, cô dám nán chỉ đành để cõng về.

 

May mà khi về kiểm tra thì vết thương quá nghiêm trọng, đêm đó xịt t.h.u.ố.c xong, hôm còn cảm thấy đau nữa.

 

Giang Thính Lan vắng nhà hai ngày, Vu Tiểu Tiểu ngoài giải sầu, nhưng rõ cô với ai.

 

Trình Duy liên lạc với Giang Thính Lan, thế là thật sự tìm Vu Tiểu Tiểu, nhưng Vu Tiểu Tiểu mắng cho một trận tơi bời, đành xám xịt bỏ .

 

Tối đó, thấy Giang Thính Lan về, Vu Tiểu Tiểu liền xông thẳng đến nhà cô.

 

“Lan Lan, đêm nay tớ ngủ với , ngày mai chuyển đến chỗ tớ .” Thật hai ngày nay Trình Duy vẫn ở trong phòng Giang Thính Lan, đợi cô về.

 

Chia tay vội vàng quá, đến cả chìa khóa dự phòng cũng kịp thu hồi .

 

May mà của Trình Duy gọi về, chứ thì lẽ hôm nay Giang Thính Lan về còn gặp đúng lúc vẫn ở đó.

 

Thật , dù Giang Thính Lan thấy Trình Duy lúc , e rằng cô cũng sẽ ảnh hưởng quá nhiều. Dù cũng chia tay , cô là kiểu một khi quyết định thì bao giờ đầu.

 

“Thật cũng cần vội chuyển . Hắn mà đến thì đúng lúc để trả chìa khóa cho tớ thôi, đằng nào tớ cũng định chuyển nhà .” Đằng hợp đồng thuê nhà cũng sắp hết hạn, đúng lúc để đổi sang một nơi ở mới.

 

Vu Tiểu Tiểu nghĩ . “Cậu , đàn ông khi chia tay thì gì mà chứ?” Ví dụ như những lời mà Trình Duy hai ngày nay thực sự phá vỡ nhận thức của cô. Trước cô cứ nghĩ Trình Duy tuy ít khuyết điểm, một chuyên ‘trèo cao giẫm thấp’, nhưng bù lịch thiệp, lễ phép, cũng chẳng kiểu "con trai của " quá đáng.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-khong-thanh-me-ke-tre-cua-dai-lao-trong-truyen-nien-dai/chuong-85-phien-ngoai-9.html.]

Giờ thì cô mới nhận , trách gì Giang Thính Lan lừa, ngay cả chính cũng lừa dối còn gì?

 

Giang Thính Lan nào ? Ngày chia tay chẳng ầm ĩ đến mức khó coi lắm ?

 

tất cả qua , cô cũng chẳng nhắc .

 

Giang Thính Lan sớm tìm căn phòng ưng ý. Cô vốn là dứt khoát trong những chuyện . May mắn là Trình Duy công tác, xuất hiện khi cô kịp chuyển nhà.

 

Đợi khi Giang Thính Lan định ở chỗ mới, Vu Tiểu Tiểu mới trở về nhà .

 

Thế nhưng tối đó, Vu Tiểu Tiểu vẫn mời Giang Thính Lan ăn mừng, chúc mừng cô thoát khỏi tra nam, cũng xem như lời tạm biệt với quá khứ.

 

Vu Tiểu Tiểu còn hào phóng, mời cô đến một nhà hàng món Tây cực kỳ sang trọng.

 

“Không hẹn quán xiên nướng Trương Ký ? Sao đến cái chỗ ?” Gia đình Vu Tiểu Tiểu thật điều kiện quá khá giả, bố cô sức khỏe cũng lắm.

 

Thế nên bình thường tụ tập đều ở quán xiên nướng Trương Ký, đó là nơi mà các cô vẫn thường lui tới từ thời đại học.

 

“Chúc mừng Lan Lan của chúng ‘trọng sinh’ cần là một nơi xứng tầm chứ!”

 

Thấy món ăn dọn lên, Giang Thính Lan cũng tiện từ chối, định lát nữa sẽ lén thanh toán. Ai dè Vu Tiểu Tiểu thấu ý định của cô.

 

Thật cũng chẳng cần thấu, ngày Giang Thính Lan cũng thế mà.

 

“Lan Lan, đừng lén thanh toán nhé, tớ thẻ đây .”

 

“Thẻ gì cơ?”

 

Vu Tiểu Tiểu rút một chiếc thẻ của nhà hàng , nhỏ giọng hỏi: “Cậu đoán xem trong chiếc thẻ thành viên bao nhiêu tiền?”

 

“Bao nhiêu?”

 

Mèo con Kute

Vu Tiểu Tiểu giơ năm ngón tay lên.

 

“5.000 tệ?” Thế thì đêm nay hai họ còn tiêu hết.

 

“Năm mươi nghìn tệ.” Vu Tiểu Tiểu .

 

“Cậu lấy nhiều thế?”

 

Vu Tiểu Tiểu kể chuyện với vẻ mặt hớn hở, hóa hôm nay khi cô liên hệ với Giang Thính Lan để rủ ăn thì thư ký của sếp ở công ty thấy, thế là liền đưa cho cô một tấm thẻ của nhà hàng , bảo rằng còn mấy tấm nữa, dù cũng dùng hết nên đưa cho cô .

 

“Ôi chao, càng ngày càng cảm thấy công ty quá tuyệt vời luôn . Hay là Lan Lan cũng thử nộp hồ sơ xin việc công ty chúng ?” Như hai chỉ là bạn bè mà còn là đồng nghiệp, thể cùng , tan sở.

 

Tống thị. Cái tên khiến Giang Thính Lan chợt nhớ đến Tống Văn Dã. Ở khu nghỉ dưỡng hôm , cầm điện thoại của cô, tự động bỏ khỏi danh sách đen, còn ngang ngược uy h.i.ế.p cô chặn nữa.

 

Cô cũng chặn , cảm thấy cần thiết. Gần đây vẫn liên tục nhắn tin, chỉ là cô trả lời chút lạnh nhạt, cứ tưởng sẽ kiên trì lâu. Ai ngờ tối nay còn hẹn cô ăn tối. Giang Thính Lan thuận miệng bịa lý do tăng ca. Tống Văn Dã cũng cố nài thêm, chỉ dặn cô chú ý an , bất cứ chuyện gì thì liên hệ với .

 

“Cứ để tính. Lăng Thanh cũng mà, năm nay đang phụ trách hai dự án, thưởng cuối năm chắc chắn sẽ hậu hĩnh, đợi nhận thưởng cuối năm tính tiếp.”

 

“Được thôi. À Lan Lan, hôm đó chơi ở ? Tớ thấy ảnh phong cảnh chụp ghê. Cậu một ?”

 

Giang Thính Lan lúc mới sực nhớ cho Tiểu Tiểu hôm đó cô cùng Tống Văn Dã. Cô nghĩ nghĩ, vẫn quyết định cho cô .

 

“Ừm, cùng một khác.”

 

“Nam nữ?” Vu Tiểu Tiểu bạn của Lan Lan chỉ mấy bọn họ, mà trùng hợp là hôm đó hình như chẳng ai rảnh cả. Thế nhưng thời gian một bạn học cũ vẫn luôn hỏi thăm tin tức về Giang Thính Lan. Cô mong bạn nhanh chóng mở lòng đón nhận tình cảm mới, tên tra nam đáng để cô mãi day dứt.

 

“Nam.” Giang Thính Lan , “Thật ...” Chính là sếp của đó.

 

Chỉ là cô còn hết câu, Vu Tiểu Tiểu kinh ngạc thốt lên: “Tống tổng!”

 

“……” Cậu ư?

 

Mà đúng lúc , tiếng “Ừm” trầm thấp của Tống Văn Dã vọng đến từ phía lưng Giang Thính Lan, khiến cô giật , vội vàng cúi đầu. Từ phía lưng, chắc sẽ nhận nhỉ?

 

Tống Văn Dã thầm nghĩ: Sao nhận ? Anh cố ý đây chờ em đấy chứ.

 

 

Loading...