Xuyên Không Thành Mẹ Kế Trẻ Của Đại Lão Trong Truyện Niên Đại - Chương 91:-- Ngoại truyện 15
Cập nhật lúc: 2025-10-13 06:00:39
Lượt xem: 0
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/9KUV8bsqzA
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Thật , Giang Thính Lan chẳng thể nào thấu cái tâm cơ của Tống Văn Dã.
Thế nên khi ngoài, Tống Văn Dã còn cẩn thận cân nhắc lời Giang Thính Lan , dám nhiều, chỉ hỏi: “Em thấy Tịch Thành mắng ? Em cũng ở trong toilet ?”
Giang Thính Lan lắc đầu: “Em qua điện thoại.”
“Cái gì? Cậu còn gọi điện cho em ?” Tống Văn Dã giả vờ như Tịch Thành gọi điện cho Giang Thính Lan, những lời lẽ "tiểu bạch hoa" của :
“Bảo bối, xin , cố ý vạch trần , cũng phá hỏng mối quan hệ của em với đồng nghiệp. Chỉ là sợ, sợ cướp em mất. Như Tịch Thành đó, trẻ tuổi, tràn đầy sức sống, sở thích của những trẻ như hai đều giống , còn thì ? Anh lớn tuổi , nhiều khi bắt kịp sở thích của giới trẻ bây giờ, nên sợ lắm.”
Anh cứ ngỡ Tịch Thành chỉ mỗi mấy cái chiêu trò " xanh" đó, nhưng thôi kệ. Lấy độc trị độc, ai mà chẳng ? Chỉ là bình thường thèm mà thôi.
Cái lúc còn đang mải mê những chuyện , vất vả diễn cảnh yếu thế mặt Giang Thính Lan . Còn dám mơ tưởng cạy góc tường của , tự xem bản đáng giá bao nhiêu cân lượng!
Đương nhiên, những lời Tịch Thành thật sự chạm đến nỗi bất an sâu trong lòng . Anh lớn hơn Giang Thính Lan mấy tuổi, ba tuổi là một cách, đằng suýt soát hai cái ba tuổi .
Giang Thính Lan thường khen trai. Anh nghĩ cô chắc chắn thích khuôn mặt của . Đàn ông cũng sẽ già , ai bước tuổi trung niên cũng sẽ khuôn mặt lão hóa. Nếu lỡ ngày đó, để giữ tình yêu bền lâu của cô ?
Giang Thính Lan ngờ Tống Văn Dã lúc vẫn còn lo lắng cô tức giận , cứ tưởng đang cẩn thận đến mức đó chỉ vì vấn đề tuổi tác của . Trong lòng cô thầm mắng Tịch Thành thêm một nữa.
Anh Tống già chỗ nào chứ, rõ ràng là vẫn trẻ trung, phong độ ngời ngời.
"Anh Tống, đừng lúc nào cũng thận trọng như . Em sẽ mãi ở bên . Với , cuộc gọi là do gọi cho em, chắc là lỡ chạm nhầm thôi."
"Thật ?" Tống Văn Dã vội vàng rút điện thoại kiểm tra. Sau đó, đưa màn hình hiển thị nhật ký cuộc gọi đến mặt Giang Thính Lan, : " là vô tình chạm thật."
Khi cả hai yên vị xe, Giang Thính Lan khẽ nắm lấy tay Tống Văn Dã, giọng đầy thận trọng: "Anh Tống, em thực sự xin . Vì em chú ý mà Tịch Thành tổn thương. Em xin vì bỏ qua điều đó."
Nhìn Giang Thính Lan thành tâm thành ý như , Tống Văn Dã cảm thấy mãn nguyện, nhưng trong lòng dâng lên chút áy náy. Anh thế mà dùng những mưu mẹo, thủ đoạn mấy quang minh mặt bảo bối của .
Thực , Giang Thính Lan là sống nghiêm túc. Một khi trao chân tình mà gặp , cô sẽ dễ tổn thương. Đây cũng chính là lý do sẽ để cô chịu thiệt.
Trái tim của mỗi cô gái chân thành, nhiệt huyết đều xứng đáng khác nâng niu trong lòng bàn tay, đối xử bằng cả tấm chân tình. May mắn , cô gái của tìm thấy .
"Bảo bối, xin bao giờ là em. Là quá cẩn trọng, thiếu cảm giác an . Thực , chân tình em dành cho , đều hết mà."
Tống Văn Dã , bàn tay to lớn của bao lấy mu bàn tay cô: "Bảo bối, em ? Là đủ tự tin. Ví dụ như sẽ ghen tị với Trình Duy, ghen tị với Tịch Thành, là vì thực sự lớn tuổi hơn em. Anh sợ rằng cách tuổi tác đó sẽ khiến khó lòng mà nắm bắt những gì em thật sự yêu thích."
"Anh càng đau lòng vì chúng gặp sớm hơn, sớm chiếm trọn tuổi thanh xuân của em, để khi em mới rung động đầu đời, em cảm nhận một tình yêu chân thành, sẽ đến mức để em âm thầm mang theo sự bất tín nhiệm với tình yêu trong lòng."
Anh thực sự yêu thương Giang Thính Lan, thích vẻ tươi tắn, sống động của cô. Thế nên cảm thấy xuất hiện quá muộn, cũng vì thế mà mới thiếu tự tin đến . Anh sợ rằng cô sẽ tự trách vì những chuyện qua.
Giang Thính Lan xong những lời của Tống Văn Dã, trong lòng bỗng dâng lên cảm giác phức tạp ngọt ngào, một cảm giác khó diễn tả thành lời, chỉ thấy trái tim ấm áp lạ thường.
Cô nắm lấy tay , đặt lên n.g.ự.c : "Anh Tống, ạ. Vì xuất hiện, em thấy đủ lắm . Anh cũng lớn hơn em nhiều đến thế. Em thể nhiều lời ngọt ngào, nhưng điều em là, chúng chỉ hơn kém năm tuổi thôi mà. Cho dù là mười tuổi, hai mươi tuổi thì quan trọng gì ?"
Mèo con Kute
Cô cúi đầu hôn nhẹ lên tay tiếp: "Chỉ cần là , em sẽ chẳng bận tâm bất cứ điều gì. Thế nên, Tống, cũng cần thận trọng đến thế nữa. Bởi vì thế giới , ngoài , em sẽ yêu bất kỳ ai khác. Chỉ , em chỉ yêu một ."
Ai chỉ phụ nữ mới thích những lời ngọt ngào? Tống Văn Dã nghĩ, đàn ông cũng thôi. Đặc biệt là khi yêu những lời đường mật như thế, thật sự êm tai, như rót mật tai .
Tống Văn Dã ở ghế lái, lặng lẽ lắng lời thổ lộ từ tận đáy lòng của Giang Thính Lan.
Đến khi giọng cô nhỏ dần, bàn tay Tống Văn Dã khẽ dừng đỉnh đầu cô, chậm rãi trượt xuống gương mặt, nhẹ nhàng vuốt ve. "Bảo bối, tin tưởng em, em ? Thật , cả đời từng nghĩ đến chuyện kết hôn, chỉ định lặng lẽ sống hết đời một , cho đến khi gặp em." Gặp em khiến phận vốn an bài của đổi.
"Vì ? Vì nghĩ đến chuyện kết hôn?" Giang Thính Lan hiểu. Với phận như Tống Văn Dã, chắc chắn sẽ thúc giục kết hôn, nhưng quả thực bao giờ tỏ sốt ruột.
Nói là vội, mà khi ở bên cô, vô cùng sốt sắng.
Hơn nữa, cô cảm thấy Tống Văn Dã là một mâu thuẫn. Tất nhiên, lẽ cô tự phát hiện , mà là cố ý để lộ một vài điều khác biệt cho cô thấy.
Chẳng hạn như khi đưa cô đến trường bắn. Dù trong hồ sơ cá nhân của hề ghi chép về bất kỳ trải nghiệm quân ngũ nào, mà thể trò chuyện với chủ trường b.ắ.n về cuộc sống trong quân đội, thậm chí còn hỏi về đơn vị phục vụ, về những năm tháng.
Anh cũng sẽ rằng hiểu về quân đội.
khi chủ trường b.ắ.n hỏi cũng từng ở trong quân đội , phủ nhận. Anh luôn học, đó thì việc ở công ty.
Vị chủ quán chắc chắn để ý nhiều, chỉ cho rằng nhà trong quân đội. Giang Thính Lan điều đó đúng.
Bởi vì thường xuyên nhắc đến thời đại mặt cô.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-khong-thanh-me-ke-tre-cua-dai-lao-trong-truyen-nien-dai/chuong-91-ngoai-truyen-15.html.]
"Bảo bối, nghĩ những lời vẻ hoang đường, nhưng giấu giếm, đặc biệt là với em. Có lẽ đến từ quá khứ, nhưng khi mở mắt là lúc một tuổi. Em cũng thể hiểu là ký ức tiền kiếp, chỉ là kiếp đó quá xa xôi."
"Vì , luôn cảm thấy cuộc đời thật mơ hồ, tương lai sẽ , cứ thế mà sống qua cả đời. Cho đến khi gặp em, nhận thể tiếp tục như nữa." Khi cô gái xuất hiện trong sinh mệnh , cam lòng tiếp tục sống một cách mơ hồ.
Cũng thể hiểu rằng, sống hai đời là để gặp cô.
Anh nghĩ Giang Thính Lan thể tin những lời , rốt cuộc thì ai thể lý giải chuyện cơ chứ?
"Tống , em tin . Em quan tâm đến từ . Chúng cứ xem đây là một con đường đặc biệt để cả hai gặp đối phương. Nói theo cách truyền thống nhất thì là gì nhỉ? Duyên phận, đúng , là duyên phận."
"Duyên phận giúp chúng gặp gỡ. Em trân trọng duyên phận , bất kể nó đến bằng cách nào, nhưng đây là duyên phận chỉ thuộc về riêng hai chúng , thế là đủ ."
, đây là duyên phận chỉ thuộc về hai .
Màn đêm dần buông xuống, nhưng cả hai ai nhắc đến chuyện về nhà. Lúc , ngoài cửa sổ xe, những ánh đèn neon lập lòe, phác họa nên bức tranh sống động của một thành phố ngủ.
Những đôi tình nhân tay trong tay lướt qua bên đường, mang theo duyên phận độc đáo của riêng họ.
Và những trong xe cũng duyên phận độc đáo của riêng . Mỗi cặp đôi yêu đều duyên phận đặc biệt cho phép gặp gỡ.
Chỉ là bình dị, oanh liệt. Mỗi đều duyên phận thuộc về chính .
Không cần tìm hiểu rốt cuộc là duyên phận thế nào, chỉ cần đây là duyên phận họ nên trân trọng là đủ.
"Được , đây chính là duyên phận của chúng , bảo bối. Anh cũng sẽ hết lòng trân trọng duyên phận khó ."
Tống Văn Dã khẽ cong môi, bàn tay trượt xuống lưng cô, khẽ dùng sức kéo cô lòng.
Anh vẫn luôn thắc mắc vì phận đưa đến nơi , cho đến hôm nay, Giang Thính Lan , mới vỡ lẽ, thì đây là duyên phận ông trời sắp đặt cho .
Là để gặp con gái yêu nhất.
Giang Thính Lan lùi một chút, nâng mặt lên ngắm , đó kìm hôn nhẹ lên cằm , từ cằm di chuyển đến bờ môi – kiểu hôn chuồn chuồn lướt nước.
Mà là một nụ hôn sâu.
Nụ hôn sâu đầy nhiệt tình của cô khiến ánh mắt Tống Văn Dã trở nên nguy hiểm khó lường. Giang Thính Lan lập tức cảm nhận sự nguy hiểm đó bao trùm lấy .
Trước khi hôn , Giang Thính Lan nghĩ nhiều, chỉ là hôn thôi.
Khi thấy biểu hiện như , lòng cô bỗng thót một nhịp, bởi bên ngoài, qua vẫn tấp nập, khí vô cùng náo nhiệt.
Cảm nhận bàn tay đang ve vuốt lưng cô, thở cũng trở nên bỏng rát, Giang Thính Lan vội vàng ôm lấy , nũng nịu : “Ông xã, chúng về nhà thôi.”
“Hả? Em gọi là gì?” Tống Văn Dã lập tức ngừng động tác.
Giang Thính Lan cố tình nũng chịu gọi, chỉ khẽ duyên, đôi mắt lúng liếng đàn ông.
“Không chịu gọi ? Vậy sẽ hành động ngay tại đây đấy.” Tống Văn Dã dứt lời, thật sự giơ tay lên, bộ trêu chọc cô.
Giang Thính Lan hoảng hốt, vội vàng giữ c.h.ặ.t t.a.y , gọi khe khẽ: “Ông xã!”
Tống Văn Dã chỉ cảm thấy cả càng thêm nóng bỏng. Một tay nới lỏng cà vạt, kéo mạnh một cái, : “Bảo bối, gọi thêm nữa mà.” Anh thích em gọi như .
Trên suốt quãng đường còn , Giang Thính Lan cứ thế gọi là ông xã ngừng.
Về đến nhà, cô còn "" ép gọi thêm nữa.
Có vẻ như thực sự thích cách xưng hô . Anh còn , đây là cách gọi độc nhất vô nhị, ngoài cô , ai phép gọi là ông xã cả.
Vì thế, giường, càng thích cô gọi như .
Giang Thính Lan cảm thấy sắp gọi đến phát chán , nhưng vẫn hề ngán chút nào.
Trong bóng đêm, Giang Thính Lan gọi một tiếng ông xã, bất chợt ôm lấy thật chặt, và hỏi một câu hỏi nghiêm túc.
“Ông xã, nếu thực sự đến từ quá khứ, liệu nguy hiểm nào ? Liệu giữa đường thể rời mất ?”
Tống Văn Dã xong, đặt một nụ hôn lên trán cô, dịu dàng : “Bảo bối, em yên tâm , sẽ ở bên em sống đến bạc đầu. Không chỉ sống đến bạc đầu, mà còn sẽ mãi mãi ở bên em.”