Xuyên Không Thành Mẹ Kế Trẻ Của Đại Lão Trong Truyện Niên Đại - Chương 94:-- Phiên bản 18
Cập nhật lúc: 2025-10-13 06:00:42
Lượt xem: 0
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/6fTjxREp2d
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
“Hửm? Ai hơn?” Tống Văn Dã nghiêng che khuất tầm của Giang Thính Lan, cho cô ngắm nghía hai nhóc con nữa.
Giang Thính Lan cảm thấy buồn , đàn ông đúng là hiện của “thánh giấm” mà.
“Tống Văn Dã là nhất.” Giang Thính Lan dừng một chút tiếp tục : “Trong mắt em, chẳng ai thể sánh bằng Tống cả.”
Tống Văn Dã lúc mới lòng, đáp: “Trong mắt cũng , ai thể sánh bằng bảo bối của .”
Giang Thính Lan vươn tay nắm lấy tay Tống Văn Dã: “Chúng qua bên xem thử .” Sau đó, hai thêm một đoạn nữa về phía ít hơn. Đây là điểm cao nhất của cả ngọn đồi, thể thấy xa.
Chỉ là trời lạnh, đỉnh núi còn lạnh hơn, một lát mà tay Giang Thính Lan chút buốt giá.
Tống Văn Dã cầm lấy tay cô, hà lòng bàn tay xoa xoa cho ấm.
Khi cảm thấy tay cô đỡ lạnh hơn một chút, mới đút tay cô túi áo khoác của , bàn tay rộng lớn của bao trọn lấy mu bàn tay cô.
“Đi thôi, chúng xuống núi.”
“Được.”
Giang Thính Lan hai bước, đang định giục nhanh chóng khu suối nước nóng, chợt nhớ đến Tống Văn Dã nấu ăn khá chậm. Cô bèn khều nhẹ lòng bàn tay .
Tống Văn Dã cúi đầu cô, "Sao thế?"
"Tối nay chúng gọi đầu bếp của khu nghỉ dưỡng đến nấu ăn ?"
Hai ở cạnh lâu ngày nên hiểu đối phương đến từng chân tơ kẽ tóc. Đặc biệt là Tống Văn Dã, tinh ý rõ suy nghĩ của Giang Thính Lan. Cô mở lời, đôi mắt nheo một nửa, lập tức nhận ý đồ của cô. "Ghét bỏ nấu ăn ?"
Giang Thính Lan ngờ đàn ông tinh ý đến thế, nhận ngay chứ?
"Đâu , là em thương , nỡ để nấu ăn." Giang Thính Lan dùng đầu dụi dụi cánh tay . Dù cô cũng thể thừa nhận là chê nấu chậm, nếu , cái "quỷ hẹp hòi" đó chắc chắn sẽ tìm cách "trị" cô.
Tống Văn Dã cô gái bắt đầu giở trò nũng, bật đưa tay nhéo nhẹ tai cô. "Yên tâm , sẽ chậm trễ 'chuyện đại sự' của bảo bối nhà . Đầu bếp chuẩn bữa tối ."
Anh nhắn tin cho Trì Gia Bình khi lên núi, dặn sắp xếp lên đây nấu bữa.
Không tự tay bếp, mà là dành trọn thời gian bên cô. Gần đây bận rộn như con thoi, giờ cuối cùng cũng sắp xếp thời gian rảnh, lãng phí dù chỉ một giây những việc khác.
"Anh sắp xếp thỏa hết ? Cảm ơn ông xã!" Giang Thính Lan lúc đến để ý thấy khu suối nước nóng bên vách núi còn cả máy chiếu màn hình lớn. Cô đang tưởng tượng cảnh ngâm xem phim, nghĩ thôi thấy quá đỗi thoải mái .
Tống Văn Dã cô gái nhỏ bên cạnh. Thấy cô mãn nguyện như , nào còn thật lòng so đo gì. Kỳ thực, nhận Giang Thính Lan khi ở bên đổi nhiều. Cô nũng nịu, mẩy, đó chính là điều thấy nhất.
Anh nuông chiều cô thành một đứa trẻ, vô tư vô lo, cần suy nghĩ quá nhiều, cần sống một cuộc đời tẻ nhạt, phẳng lặng.
Anh Giang Thính Lan vốn dĩ tính cách hoạt bát, nhưng lẽ vì con đường trưởng thành nhận sự hồi đáp xứng đáng, nên cô âm thầm giấu những cảm xúc thật của .
Anh đổi cô, mà chỉ cô trở là chính ban đầu, sống tự do, phóng khoáng, gò bó.
"Lời cảm ơn chỉ thôi ?" Tống Văn Dã giả vờ bất mãn hỏi.
Giang Thính Lan ôm cánh tay dụi dụi, cứ như một chú mèo con đang nũng.
Tống Văn Dã vẫn thỏa mãn, cúi gần, ý đồ quá rõ ràng – cô hôn một cái.
Giang Thính Lan liếc xung quanh. Lúc là chạng vạng, dù là mùa đông nhưng thời tiết nên nắng chiều đỉnh núi cũng đến nao lòng. Mọi đều đang lấy điện thoại hăng hái chụp ảnh, chẳng mấy ai để ý đến những con đường núi.
Cô lúc mới nhớ chỉ định hôn nhẹ lên má một cái. Nào ngờ, nụ hôn còn kịp dứt, bàn tay còn của đàn ông đưa đến giữ c.h.ặ.t đ.ầ.u cô, mút lấy môi cô, khiến nụ hôn thêm sâu đậm.
Nơi xa, vầng sáng vàng óng từ đường chân trời nhuộm đỏ cả bầu trời. Mỗi như dát một lớp viền vàng óng ánh. Nụ hôn vòm trời ráng màu mang theo một vẻ lãng mạn và tĩnh lặng đến khó tả.
Mãi lâu Tống Văn Dã mới buông cô . Thấy cô đỏ mặt chằm chằm , dùng lòng bàn tay khẽ xoa xoa đôi môi ửng đỏ vì nụ hôn, dịu giọng , "Bảo bối, em chủ động hôn một mà khó thế?"
Em , cô bé luôn giấu kín cảm xúc, cái cô bé mà Tống Văn Dã cưng chiều hết mực, luôn giữ cách xã giao lịch sự. Trong khi những cô bạn gái khác trong buổi tiệc cứ quấn quýt lấy yêu rời, thì cô vẫn luôn tự tạo một cách an với chính .
Không cô che giấu tình cảm , mà là theo bản năng, cô dám phô trương thể hiện quá đà. Cô luôn tự tạo cho một đường lui, sợ rằng nếu cuối cùng hai thể bên , sẽ đời chê là do khoe khoang tình cảm quá mức nên mới tan vỡ nhanh chóng.
“Em xin !” Giang Thính Lan cũng nhận vấn đề của . Hôm nay, việc cô thể câu "Cảm ơn chồng" xe là một bước đột phá lớn đối với tính cách của cô.
Tống Văn Dã yêu cô quá đỗi nồng nhiệt, mà cô vẫn luôn thận trọng, dè dặt, đối với vẫn công bằng.
“Em xin vì chuyện gì?” Tống Văn Dã hỏi, giọng điệu ẩn chứa chút cưng chiều.
“Dường như em đáp đủ nồng nhiệt.”
“Không , chúng còn cả đời mà, cứ từ từ thôi.”
Tống Văn Dã cô và đang chậm rãi đổi. Người thường , tình yêu của hai sẽ từ nồng nhiệt mà dần trở nên bình đạm. nghĩ, nếu tình yêu của họ bắt đầu từ sự bình đạm, thì sẽ càng ngày càng nồng cháy ? Nghĩ đến đó, càng thêm mong chờ.
Giang Thính Lan nhận Tống Văn Dã thật sự mực suy nghĩ cho cô. Khi đối phương đối xử với quá , trong lòng luôn đáp bằng tình cảm tương xứng. Cô chướng ngại về cảm xúc, chỉ là một khó để bộc lộ tình cảm, mất thời gian để "ấm lên".
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-khong-thanh-me-ke-tre-cua-dai-lao-trong-truyen-nien-dai/chuong-94-phien-ban-18.html.]
Đây là tính cách hình thành từ khi còn nhỏ, thật sự khó để đổi.
“Tống Văn Dã, nếu kiếp ...”
“Ừm? Nếu kiếp thì nào?”
Giang Thính Lan ngẫm nghĩ một lát , “Em nhất định sẽ yêu .”
Tống Văn Dã đau lòng ôm chặt lấy cô. “Bé cưng, dù là khi nào, em cũng chờ yêu em .” Anh là đầu tiên cho cô yêu cô đến nhường nào. Bé thỏ con đừng cố gắng cảm nhận thế giới bên ngoài vội vàng, lỡ kiếp em nhận nhầm thì ? Thế nên, bất luận khi nào, đừng vội trao chân tình của , cứ chờ tìm thấy em .
Mèo con Kute
“Ừm, sẽ đau lòng ?”
“Thế thì cứ lừa .” Chỉ cần là cô, dù lừa dối chăng nữa, cũng thể chấp nhận. Miễn là cuối cùng cô yêu là , sẽ chẳng bận tâm.
“Tống Văn Dã, với em đến thế.” Giang Thính Lan cảm thấy sắp chiều hư đến mức vô pháp vô thiên . “Nếu thật sự kiếp , em nhất định sẽ ghi nhớ những điều dành cho em bây giờ.”
“Bé cưng, cần ghi nhớ những điều hiện tại, chỉ cần em nhớ, ở bên cạnh , em thể tùy ý nũng, tùy ý sống theo ý là . Anh hy vọng mỗi một ngày em sống đều là trong trạng thái thoải mái nhất, cần cố ý đè nén bản . Có ở đây, em vui vẻ thế nào cũng , sống thế nào cũng chiều, thứ lo hết.”
“Thế lỡ kiếp nhớ em thì ?”
“Dù cho ký ức xóa bỏ chăng nữa, vẫn tin tình yêu của dành cho em. Chỉ cần em xuất hiện, nhất định sẽ yêu em.”
“Tống , lén lút nhiều sách ngôn tình ? Anh thật là giỏi ăn quá .”
Tống Văn Dã cô , liền hỏi , “Anh giỏi ?”
“Vâng, giỏi lắm chứ.”
“Bé cưng, chẳng lẽ em nghĩ rằng chỉ vì là em mà mới thể những lời ?” Kỳ thực, gì chuyện " thể " ở đây? Chẳng qua là gặp mà sẵn lòng trao chân tình, nên mới che giấu bất cứ cảm xúc nào, chỉ em cảm nhận tình yêu của mà thôi. Vì em, mới trở nên "khéo léo" như . Nếu em, cảm xúc của lẽ sẽ che giấu kỹ càng. Đến cả trái tim cũng chẳng rung động, cảm xúc thể đổi , thì thể những lời ngọt ngào đây?
Được thôi, Giang Thính Lan tin .
Tống Văn Dã thấy cô im lặng, bàn tay rộng lớn ấm áp của một nữa nắm chặt lấy tay cô. Những ngón tay thon dài khẽ đan xen kẽ tay cô, siết nhẹ.
“Đi nào! Về ăn tối thôi.”
Khi về đến biệt thự, bữa tối sẵn sàng. Đó là một bữa tối kiểu Pháp thịnh soạn và tinh tế.
Ăn uống xong, Tống Văn Dã dọn dẹp sơ qua nhà ăn. Giang Thính Lan thì khu vực suối nước nóng để đồ, định ngâm thư giãn.
Vừa đồ xong bước , điện thoại cô liên tục reo lên những tiếng thông báo tin nhắn. Cô tiện tay quấn chiếc khăn tắm quanh , xếp bằng xuống chiếc ghế gần đó, mở WeChat. Nhóm chat hội chị em của cô tràn ngập tin nhắn.
Hóa là Thanh Thanh sắp kết hôn. Cô bạn của Giang Thính Lan một bạn trai quen nhiều năm. Thanh Thanh là bạn học cấp ba của cô, lên đại học thì học ở một trường khác trong cùng thành phố. Vì thường xuyên ghé qua tìm Giang Thính Lan chơi, cô cũng thiết với hội bạn cùng phòng, nên Thanh Thanh cũng gia nhập nhóm chat của Vu Tiểu Tiểu và .
Khi cô trả lời tin nhắn, Vu Tiểu Tiểu gửi nhiều tin khác.
Biết rằng họ chụp ảnh cưới, Vu Tiểu Tiểu liền giục Thanh Thanh gửi ảnh.
Thanh Thanh gửi hai tấm, trong ảnh cô và bạn trai đều rạng rỡ. Cuộc tình bền chặt bao năm cuối cùng cũng đơm hoa kết trái, họ đều là mối tình đầu của .
Giang Thính Lan thích cảm giác đó, một con đường tình yêu suôn sẻ, từ khi bắt đầu đến lúc kết thúc viên mãn.
Trong nhóm chat, Thanh Thanh là đầu tiên kết hôn, vì tất cả những còn đều giao nhiệm vụ phù dâu. Vu Tiểu Tiểu vẻ là vui nhất, cô đặc biệt thích những dịp náo nhiệt như thế .
Giang Thính Lan đương nhiên cũng vui vẻ đồng ý, chị em lấy chồng thì phù dâu là điều hiển nhiên .
Chờ cô chuyện xong, ngẩng đầu lên thấy Tống Văn Dã từ lúc nào đồ, ngay mặt cô. Vì ở bên cạnh cô mà suối nước nóng, chỉ khoác một chiếc áo choàng tắm.
Tống Văn Dã thấy cô , mỉm hỏi: “Đang trò chuyện gì mà vui vẻ thế?”
“Thanh Thanh kết hôn.” Giang Thính Lan .
Tống Văn Dã cũng quen cô em bạn của Giang Thính Lan. Nghe tin khác kết hôn lấy bất ngờ, chỉ là trong đầu nảy một suy nghĩ: Chẳng lẽ hôn lễ của bọn họ cũng nên sắp xếp ?
Không, là màn cầu hôn mới cần chuẩn chứ.
Tống Văn Dã nghĩ bụng, về đến nhà là thể bắt tay sắp xếp ngay. Vậy nên, thản nhiên một câu: “Kết hôn thật .”
Trước đây Giang Thính Lan dường như cảm nhận rõ, nhưng giờ cô thấy cuộc sống của hai họ cũng tuyệt vời, đặc biệt là khi thấy niềm vui thể giấu trong giọng của Thanh Thanh, cô càng thấu hiểu rằng, cùng yêu bước ngưỡng cửa hôn nhân là một điều vô cùng hạnh phúc.
“ , kết hôn thật .” Thanh Thanh vẫn luôn lập gia đình, nhưng vì luôn nỗ lực phấn đấu cho sự nghiệp, đến năm nay cô mới mua căn nhà của riêng và quyết định kết hôn.
“Em yêu cũng nghĩ ?” Tống Văn Dã bước đến, vòng tay ôm cô lòng.
Áo choàng tắm của khẽ hé, nóng từ cơ thể phả cô. Nhiệt độ ở đây vốn thấp, Giang Thính Lan cảm thấy nóng, cô đưa tay đẩy nhẹ : “Em ngâm suối nước nóng.”
Tống Văn Dã chịu buông, tiếp tục hỏi: “Em yêu vẫn trả lời câu hỏi của mà?”
“Em cũng thấy kết hôn khá đấy chứ.” Giang Thính Lan thấy Tống Văn Dã vẻ kỳ lạ, hiểu quan tâm đến chuyện cưới hỏi của khác đến .