Xuyên Không Thành Nam Chính Cổ Đại - Chương 110
Cập nhật lúc: 2025-03-02 15:16:51
Lượt xem: 101
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/8Uw8rOeVOM
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Hồng Huy tửu lâu, liền thấy kể chuyện đang kể chuyện quan huyện Cẩu phá án.
Vị quan huyện Cẩu chẳng qua cũng chỉ là phá mấy vụ án bình thường, truyền đến vô cùng thần kỳ!
Còn chuyện quan huyện Cẩu đối phó với Trương Uân Quyền... quan huyện Cẩu như là vì đoạt quyền, cũng chỉ những kẻ ngu , mới cảm thấy quan huyện Cẩu là vì bọn họ!
Ổn định tâm tình, Hồng Huy mới lên lầu, sớm chờ Ngô Bạch Xuyên, cố ý đến muộn.
Không chỉ như thế, đó biểu hiện ôn hòa lễ độ, đối với Ngô Bạch Xuyên tươi niềm nở, thái độ cao, thậm chí cho Ngô Bạch Xuyên một sắc mặt .
Thái độ cao ngạo của Hồng Huy, thật sự dọa Ngô Bạch Xuyên, ban đầu quyết định hợp tác với Hồng Huy, cuối cùng vẫn là lựa chọn tiếp tục hợp tác với Hồng Huy.
"Tướng công của Kim Tiểu Diệp thù oán với , ngươi nếu như ăn với Kim Tiểu Diệp, tương đương với là đối đầu với ," Hồng Huy cuối cùng : “Ta tin tưởng ngươi nhất định sẽ đưa quyết định chính xác."
Ngô Bạch Xuyên chỉ thể : "Hồng thiếu gia yên tâm, nhất định sẽ giúp ngươi."
Không cần hàng hóa của Kim Tiểu Diệp, cũng chỉ là tổn thất một chút tiền tài, nhưng nếu hợp tác với Kim Tiểu Diệp, sẽ đắc tội với Hồng Huy!
Người của đều ở huyện Sùng Thành, gây thêm phiền toái.
Trái cũng chỉ là giúp đỡ chèn ép một tiểu thương nhân, tính là chuyện gì to tát.
Chuyện Ngô Bạch Xuyên dự định hủy bỏ hợp đồng cần hàng hóa, Kim Tiểu Diệp gì cả, nàng còn đang bận rộn đồ vật mà Ngô Bạch Xuyên .
Tiền đặt cọc mà Ngô Bạch Xuyên đưa căn bản là đủ, nàng thể gì khác hơn là đem bộ tiền bạc trong nhà đầu tư , còn mượn Vương tỷ một ít tiền.
"Ngươi qua loa quá, như là , ." Kim Tiểu Diệp kiểm tra thành phẩm mà các nữ công giao lên, thỉnh thoảng sẽ phát hiện vấn đề.
Sau khi nàng chỉ vấn đề, sẽ ngoan ngoãn , cũng sẽ cù nhây, loại nào cũng .
Có điều Kim Tiểu Diệp là nguyên tắc, bao giờ chiều theo ý khác, những đó cách nào qua mặt Kim Tiểu Diệp, lúc việc liền cẩn thận hơn nhiều.
Nữ công hôm nay bắt , liền ngoan ngoãn trở về .
Vương tỷ thấy, với Kim Tiểu Diệp: "Tiểu Diệp, thật là nghiêm túc."
"Ngô chưởng quỹ là đem hàng hóa đến kinh thành bán, nhất định cẩn thận một chút." Kim Tiểu Diệp .
"Cũng đúng," Vương tỷ tán đồng gật đầu: “Chúng thể để cho khác cảm thấy, đồ vật của Kim Diệp Tú phường chúng !"
Tối hôm qua Kim Tiểu Diệp lúc chuyện phiếm với Lê Thanh Chấp, Lê Thanh Chấp đề nghị Kim Tiểu Diệp đặt cho tiệm của một cái tên.
Kim Tiểu Diệp bây giờ kỳ thật còn tiệm, nhưng sớm đặt tên cũng hại gì.
Cái tên , đơn giản một chút càng thích hợp, gọi là Kim Diệp Tú phường, Lê Thanh Chấp còn để Kim Tiểu Diệp thêu lên những sản phẩm tương đối quý giá một chiếc lá nhỏ ký hiệu, như cũng thể nhanh chóng đánh bóng danh tiếng của Kim Diệp Tú phường.
Kim Tiểu Diệp tiếp thu ý kiến của Lê Thanh Chấp, hôm nay liền cái tên với Vương tỷ bọn họ.
Vương tỷ và Từ phu nhân bọn họ một tú phường , đặc biệt cao hứng, lúc bắt đầu vì danh tiếng của tú phường mà suy nghĩ.
Mấy đang chuyện, đến giao hàng, còn mang đến cho bọn họ một tin tức —— quan huyện Cẩu công khai thẩm vấn Trương Xú Tiền và thuộc hạ của gã.
Công khai thẩm vấn? Cái thật là thú vị! Trong thời gian tiếp theo, Vương tỷ vẫn luôn lẩm bẩm chuyện , còn xem.
Có điều nàng cũng chỉ là nghĩ như , thật sự để nàng chen chúc trong đám nam nhân thối hoắc , nàng là .
Cái nam nhân thối hoắc , chính là theo nghĩa đen, bây giờ trời lạnh, phần lớn đều tắm rửa, nhiều đều mùi.
Thời gian thoảng cái đến ngày quan huyện Cẩu công khai thẩm vấn Trương Uân Quyền và thuộc hạ của gã.
Mấy ngày nay Lê Thanh Chấp mỗi ngày đều đến nha môn, đưa một ít ý kiến cho quan huyện Cẩu, dạo xung quanh nha môn.
Hôm nay là ngày công khai thẩm vấn, Lê Thanh Chấp càng là đến nha môn từ sớm.
Có điều tham dự thẩm vấn phạm nhân, mà là tìm một chỗ, bắt đầu gì đó.
Quan huyện Cẩu một vị quan , mà dự định giúp quan huyện Cẩu thực hiện giấc mơ.
Về phần giúp như thế nào... Bắt đầu từ việc lao dịch mùa đông năm nay.
Lao dịch là một cách gọi chung, bao gồm nhiều thứ, ví dụ như trong đó kỳ thật là bao gồm cả binh dịch.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-khong-thanh-nam-chinh-co-dai/chuong-110.html.]
Lúc cần đánh giặc, quan phủ sẽ phái đến từng thôn xóm, đem một bộ phận độ tuổi thích hợp , để bọn họ lính.
Trong đó trẻ tuổi khỏe mạnh tiền tuyến c.h.é.m giết, thể liền để bọn họ những việc như vận chuyển lương thảo.
Đương nhiên, Đại Tề bây giờ đánh giặc, cho nên bá tánh lao dịch, phần lớn là miễn phí công trình cho quốc gia.
Cha của nguyên chủ lúc ở huyện Mạnh Huyện lệnh, hàng năm đều sẽ để bá tánh gia cố đê sông Nghiêu, những bá tánh là công xá, thậm chí cần tự chuẩn lương khô, đây chính là lao dịch.
Cha của nguyên chủ là tệ, sẽ quá mức chèn ép bá tánh lao dịch, cũng cho phép quan sai đánh đập những bá tánh , chỉ cần như , bá tánh huyện Mạnh cảm thấy ông là một vị quan .
Xưa nay, phàm nơi chốn bần hàn, ách dịch càng thêm phần đáng sợ đối với bá tánh. Gánh nặng lao dịch đè lên vai, thêm phần lương thực eo hẹp, chỉ một chút sơ sẩy cũng đủ khiến họ kiệt sức mà chết.
Như huyện Mạnh chẳng hạn, mỗi đắp đê đều kẻ bỏ mạng. Huyện Sùng Thành xem như may mắn, nhờ chút dư dả nên c.h.ế.t vì lao dịch cũng ít hơn.
Nguyên do ư? Dân chúng no đủ, mang theo nhiều lương thực, bụng ấm êm thì sức mà lo chuyện lao dịch khổ sai. Hơn nữa, quan nơi giàu , tay chân rủng rỉnh, tính tình cũng bớt phần hà khắc, chẳng đánh đập dân tình khi họ dịch.
Cứ thế, tạo nên vòng tuần , c.h.ế.t vì lao dịch cũng giảm đáng kể.
Tuy nhiên, đó vẫn kẻ bỏ mạng, bởi lẽ y thuật thời còn nhiều hạn chế. Bá tánh vẫn luôn khiếp sợ lao dịch, hễ nhà nào chút của cải, đều tìm cách nộp tiền cho quan phủ để miễn trừ.
Nhà họ Lê nghèo khó, chẳng tiền lo liệu, nên Lê Lão Căn nhiều dịch. Còn Lê Lão Nhị thì một bén mảng, bởi mỗi khi lệnh, nhà họ Lê đều đẩy Lê Lão Căn .
Lê Lão Căn kể , mỗi dịch đều vô cùng vất vả. May nhờ ông dáng nhỏ bé, thêm cái tính lanh lợi, cứ thấy quan là lóc thảm thiết, nhờ mà cũng giảm bớt công việc.
Lương thực nhà cho đủ ăn, ông liền mặt dày mày dạn xin xỏ cơm thừa canh cặn của khác, thậm chí là của cả quan .
Lũ quan binh tuy khinh miệt Lê Lão Căn, nhưng cũng chẳng gì ông.
Rồi thời gian trôi qua, Lê Lão Căn cũng bước sang tuổi tứ tuần, còn dịch nữa.
Dân chúng huyện Sùng Thành lúc nào cũng dịch mùa đông. Đôi khi, họ cũng mùa hè, chủ yếu là để nạo vét kênh mương. Còn mùa đông thì thường là sửa cầu, đắp đường.
TBC
Lao dịch mùa đông năm nay là để sửa sang đường sá và bến đò.
Thời buổi máy móc, đây là công việc vô cùng nặng nhọc, nhất là với những nghèo khổ, cơ thể suy nhược.
Lê Thanh Chấp ghi chép những gì về nỗi khổ sở của dân khi dịch, về việc luôn bỏ mạng mỗi khi đợt lao dịch. Hắn còn hiến kế cho quan huyện Cẩu.
Nhiều nộp tiền cho quan phủ để miễn trừ lao dịch. Số tiền thể dùng để cải thiện đời sống cho những dịch. Ngoài , quan huyện Cẩu thể bàn bạc với các phú hộ trong thành, vận động họ quyên góp tiền bạc để cải thiện bữa ăn và chỗ ở cho những lao dịch.
Còn lý do gì để thuyết phục các phú hộ ư? Khi con đường sửa sang xong xuôi, thể cho dựng một tấm bia đá bên đường, ghi danh những đóng góp tiền của.
Thời Đại Tề, cách giàu nghèo lớn, các phú hộ trong thành đều vô cùng giàu , chắc chắn họ sẽ tiếc chút tiền lẻ !
Cũng thể bàn bạc với các tiệm thuốc trong thành, nhờ họ cử vài vị đại phu đến khám chữa bệnh miễn phí cho những lao dịch. Tên tuổi của các vị đại phu , dĩ nhiên, cũng sẽ ghi danh bia đá.
Người dân dịch vốn trả công, nên quan huyện Cẩu cần cấp tiền cho họ. Số tiền thể dùng để mua thịt, mua gạo cho họ ăn. Dân đen thời buổi , thứ thiếu thốn nhất chính là cái ăn.
Chỉ cần để họ ăn no, giảm bớt gánh nặng lao động, thì sẽ còn ai bỏ mạng vì lao dịch nữa.
Viết xong, Lê Thanh Chấp chợt nhớ điều gì đó, liền tiếp tục ghi chép.
Hắn cho rằng việc sửa chữa bến đò cũ kỹ chẳng mấy ý nghĩa, chi bằng xây dựng một bến đò mới.
Bến đò của huyện Sùng Thành xây dựng từ nhiều năm , nay trở nên chật chội. Hắn thường xuyên thấy những con thuyền lớn thể cập bến, đành neo đậu chật kín dòng sông.
Nếu , tại huyện Sùng Thành xây dựng một bến đò lớn hơn?
Cũng giống như bến đò, thành trì của huyện Sùng Thành cũng quá chật hẹp.
Lúc Đại Tề mới lập quốc, thành trì huyện Sùng Thành chỉ vài nghìn sinh sống. Vậy mà giờ đây, con đó lên đến hơn hai vạn!
Thành trì trở nên chật chội, đường sá chật hẹp, nhiều gia đình chen chúc trong những căn nhà chật chội.
Ngay cả nhà họ Chu cũng chỉ một căn nhà nhỏ.
Nếu xây dựng một bến đò mới ở ngoại thành, xây thêm nhà cửa xung quanh đó… nhiều thể chuyển ngoại thành sinh sống.
Việc chỉ giúp nới rộng diện tích nhà ở trong thành, mà quan huyện Cẩu còn thể kiếm một khoản tiền từ việc bán đất.
Số tiền đó, thể dùng để xây dựng bến đò mới.