Xuyên Không Thành Nam Chính Cổ Đại - Chương 37

Cập nhật lúc: 2025-02-28 14:00:26
Lượt xem: 131

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1B8nPQWmqZ

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Trong thời đại biện pháp tránh thai, thường sinh nhiều con, chỉ là gia đình nghèo khó, điều kiện kém, phụ nữ dễ suy dinh dưỡng, nên dễ mang thai, mang thai sinh cũng chắc nuôi sống .

gia đình điều kiện hơn một chút, phụ nữ khỏe mạnh... Một vợ hai của Lý tú tài, trung bình mỗi sinh bốn, năm đứa cũng gì lạ, mẫu của nguyên chủ cũng sinh năm con, mà đều nuôi sống .

Lý tú tài bảy con trai... Chi tiêu của một đại gia đình như , chắc chắn là nhiều.

"Lý ở trong huyện thành là thuê nhà, mỗi tháng tiền thuê nhà ít, nhà ông đông, những con trai của ông cũng ai cũng việc ..."

Chu Tầm Miểu từng đến nhà Lý tú tài, lúc đó kinh ngạc.

Nhà họ gần ba mươi , ăn cơm đều chia thành nhiều đợt.

Lê Thanh Chấp sống ở Đại Tề một thời gian, cũng coi như chút hiểu về Đại Tề.

Thời đại là chế độ một chồng một vợ nhiều vợ lẽ, đàn ông thể nạp , nhưng những đàn ông mà nạp nhiều, ngược những đàn ông lấy nổi vợ thì nhiều - trai ế ở thôn Miếu Tiền, chỉ Lê Lão Căn.

Ngay cả Chu Tiền cũng nạp , Lý tú tài hai như , quả thực hiếm thấy.

“Ngày tháng của Lý , e là dễ sống…”

.” Chu Tầm Miểu nghĩ đến gia đình đông con nhiều cháu của vị , khỏi cảm thán. May mà cha nạp !

Cha thậm chí còn quá nhiều con trai, bởi vì cha truyền thừa gia sản của nhà họ Chu, chứ chia cho một đống , chia đến cuối cùng mỗi chỉ một chút tiền.

Còn vị , hiện tại thể cường tráng còn thể kiếm tiền, cuộc sống của cả nhà coi như tạm , nhưng đợi đến khi già yếu, đợi đến khi bảy con trai của phân chia gia sản, trong những ai bản lĩnh thì còn đỡ, còn những kẻ bất tài chừng cuối cùng sẽ nghèo rớt mồng tơi.

Hai trò chuyện một lúc, Lê Thanh Chấp coi như chuyện của Lý tú tài.

Huyện thành ít cử nhân, nhưng lượng tú tài cũng kha khá, tú tài sống trong huyện thành, hai mươi .

Lý tú tài thể mở trường học, còn mở trường lớn như , là bởi vì học vấn của ông tệ, bản lĩnh thực sự.

Lý tú tài thời trẻ, đều nghĩ rằng ông thể thi đậu Cử Nhân.

ông xuất từ gia đình bình thường, ham mê sắc , nên thể chuyên tâm học hành, thi hai đều trượt, đành ở nhà mở trường dạy học.

Ông vợ, , con cái đầy đàn, chắc chắn tìm cách nuôi sống gia đình.

Lý tú tài mở trường dạy học gần hai mươi năm, ông thực sự từ chối bất kỳ học sinh nào, và cũng dạy dỗ một Tú Tài, vì dân trong huyện đều gửi con cái đến chỗ ông .

Ví dụ như Chu Tầm Miểu, năm bảy tuổi trường học của Lý tú tài.

Chu Tiền mỗi năm đưa cho Lý tú tài hai mươi lượng bạc, mỗi dịp lễ tết đều tặng quà, Lý tú tài đối với việc dạy dỗ Chu Tầm Miểu cũng đặc biệt tận tâm, mỗi ngày đều dành thời gian giảng giải kinh nghĩa cho Chu Tầm Miểu, bài văn của Chu Tầm Miểu ông cũng xem xét kỹ lưỡng mới chỉ điểm.

“Nếu , sách, cũng thể đến chỗ Lý tú tài.” Lê Thanh Chấp .

“Lê còn sách?” Chu Tầm Miểu chút kinh ngạc, qua sách Lê Thanh Chấp , bên trong nhiều đạo lý, khiến lợi nhiều, theo bản năng, coi Lê Thanh Chấp như một nhân vật lợi hại.

Lê Thanh Chấp : “Ta ý định tham gia khoa cử, nhưng học vấn , nên tìm một trường học để học, hoặc là tìm chỉ điểm cho .”

“Lê khiêm tốn !” Chu Tầm Miểu .

Lê Thanh Chấp dáng vẻ của Chu Tầm Miểu, Chu Tầm Miểu sợ là khi xem sách , tưởng tượng hơn một chút.

là sự thật, học vấn của thật sự lắm.

Lê Thanh Chấp cũng giấu diếm, qua tình hình học tập của nguyên chủ, : “Ta lúc nhỏ quý trọng cơ hội sách, quê hương gặp nạn chạy nạn khắp nơi, vất vả lắm mới an cư lạc nghiệp ở thôn Miếu Tiền, gặp tai họa bất ngờ… Trước đây còn cơm ăn, còn cảm tạ Chu lão gia thuê sách.”

Chu Tầm Miểu xong chút thất vọng, nhưng Lê Thanh Chấp thẳng thắn như , cũng đến mức tức giận.

Thậm chí còn chút bội phục, Lê Thanh Chấp ở trong cảnh như còn sách, còn đây quý trọng cơ hội sách, luôn lười biếng.

Nghĩ đến đây, Chu Tầm Miểu : “Lê , ngươi sách, thể cho ngươi mượn sách, ngươi nếu nghi vấn, cũng thể đến hỏi .”

“Vậy thì đa tạ Chu thiếu gia.” Lê Thanh Chấp lời cảm tạ.

Hai trò chuyện hợp ý, Lê Thanh Chấp nhắc đến Diêu Chấn Phú.

Chu Tầm Miểu Diêu Chấn Phú: “Diêu Chấn Phú từ mười năm , mỗi năm đều đóng thêm bạc để học kinh nghĩa, cũng từng tham gia huyện thi, nhưng đậu.”

Muốn học kinh nghĩa, một năm đóng bảy lượng bạc, cộng thêm mua bút mực giấy nghiên sách vở, còn một chi tiêu khác của Diêu Chấn Phú ở huyện thành.

Mấy năm nay Diêu công tiêu tốn ít tiền cho Diêu Chấn Phú.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-khong-thanh-nam-chinh-co-dai/chuong-37.html.]

Chu Tầm Miểu : “Trước đây tìm một công việc, còn để đến tiệm của , tiếc là .”

Ba năm , chưởng quầy của một tiệm danh nghĩa giả sổ sách ăn cắp tiền đuổi , tìm môi giới, để môi giới giới thiệu cho chưởng quầy mới.

Từ chỗ môi giới đồng học của là Diêu Chấn Phú tìm môi giới, để Diêu Chấn Phú , kết quả Diêu Chấn Phú .

Đương nhiên đây cũng là chuyện , đó một con trai của Lý tú tài đến , Lý tú tài còn vì mà tặng mấy quyển sách chú thích.

Chu Tầm Miểu xong, đột nhiên ý thức mặt Lê Thanh Chấp nhiều.

Lê Thanh Chấp vẫn luôn với ánh mắt chân thành… Nói nhiều một chút cũng ?

Chu Tầm Miểu còn việc, bản khi văn chương cũng thích khác quấy rầy… Trò chuyện với Lê Thanh Chấp một canh giờ, rời , khi còn :

“Lê , ngươi bệnh nặng mới khỏi, thể ít một chút, sách của phụ vội.”

Hắn xem nội dung tiếp theo, nhưng Lê Thanh Chấp gầy như … Hắn thể bóc lột Lê Thanh Chấp .

Lê Thanh Chấp mỉm đáp ứng.

Chờ Chu Tầm Miểu , Lê Đại Mao Lê Nhị Mao lập tức chạy đến gọi cha.

Chúng Kim Tiểu Diệp dặn dò, lúc Lê Thanh Chấp việc quan trọng thì quấy rầy, nhưng Lê Thanh Chấp rảnh, chúng xúm .

“Đại Mao Nhị Mao, bảo bối của cha.” Lê Thanh Chấp hôn chúng, chuyện với chúng một lúc, mới để chúng tự chơi, sách .

Hắn mang cho hai đứa trẻ một ít đồ chơi, kỳ thực cũng chỉ là những viên đá , cành cây nhỏ gì đó, nhưng hai đứa trẻ chỉ cần ném đá lên chụp , cũng thể chơi lâu.

như cũng nhàm chán, lẽ thể mua một bộ cờ, dạy chúng chơi cờ năm quân.

Lê Thanh Chấp đổ thêm nước nghiên mực, bắt đầu mài mực, tiếp nội dung.

Nói chuyện với Chu Tầm Miểu quả thực mất ít thời gian, buổi sáng nay Lê Thanh Chấp chỉ tám trăm chữ, nhưng chữ của … Hắn thấy so với đây, hơn nhiều.

Sắp đến giờ cơm, Lê Thanh Chấp dẫn hai đứa trẻ thẳng đến nhà bếp.

Quản gia nhà họ Chu chủ yếu ăn thịt heo, hôm nay ăn chính là thịt kho tàu, miếng thịt dày hai ngón tay mỗi một miếng, ngoài , còn canh cải bẹ dầu, và dưa muối nấu bầu.

Chính là loại bầu hồ lô, dân ở huyện Sùng Thành hầu như nhà nào cũng trồng. Bầu non thể ăn, già thể thành gáo múc nước hoặc dụng cụ đựng rượu đựng nước.

Mùi thịt kho tàu thơm phức, Lê Thanh Chấp định mang về cho Kim Tiểu Diệp và Lưu lão căn ăn, phần thịt tối nay, thể chia cho hai đứa trẻ ăn.

Chỉ là Lê Thanh Chấp xuống, đầu bếp bưng cho một bát thịt gà kho.

“Đây là?” Lê Thanh Chấp chút kinh ngạc.

Đầu bếp : “Lê , đây là thiếu gia căn dặn, mỗi khi món mặn, hãy nhiều hơn một chút, chia cho ngài một ít để bồi bổ cơ thể.”

Chu Tầm Miểu khi trò chuyện với Lê Thanh Chấp xong đến nhà bếp, bảo đầu bếp mỗi món mặn cho bọn họ thì nhiều hơn một chút, chia cho Lê Thanh Chấp một ít.

Thịt gà chính là đầu bếp nhiều hơn chia .

Chu Tầm Miểu thật sự là !

Lê Thanh Chấp gắp phần lớn thịt gà cất , đó mới bắt đầu ăn cơm.

Thịt kho tàu chỉ là thịt hầm nước tương, hương vị bình thường, nhưng thịt gà là đầu bếp cho nhà họ Chu ăn, cho thêm đường nên ngửi thơm.

TBC

Kim Tiểu Diệp lẽ từng ăn thịt gà ngon như .

“Cha ơi, thịt gà ngon quá!” Lê Đại Mao Lê Nhị Mao từng ăn thịt gà ngon như , mặt đều là vui vẻ.

“Ngon thì ăn nhiều một chút.” Lê Thanh Chấp ăn, ăn thêm bốn bát cơm, đó dùng năng lượng để điều chỉnh cơ thể, khiến cánh tay thêm khỏe mạnh.

Cùng lúc đó, hai bạn học của Chu Tầm Miểu đến nhà họ Chu, bái phỏng Chu Tiền.

Hai năng đều hết sức tán dương Chu Tiền, nhiều lời khen ngợi Chu Tiền, còn bọn họ nhất định sẽ học tập cho giỏi, nhất định giống như Chu Tiền, nên một phen thành tựu.

Chu Tiền…

Chu Tiền hiểu lời bọn họ cho lắm.

Hai chuyện văn vẻ, còn trích dẫn một điển cố, ông mà như rơi sương mù.

May mà sách Lê Thanh Chấp như !

Loading...