Xuyên Không Thành Nam Chính Cổ Đại - Chương 90

Cập nhật lúc: 2025-03-01 08:35:08
Lượt xem: 120

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/6fTjxREp2d

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Từ ngày Lê Thanh Chấp từ nhà họ Chu về, ban đầu vì nhà cửa đang xây dựng, thuê , ăn uống khấm khá một chút cũng .

Sau đó, nhà xây xong thì Lê Thanh Chấp gãy tay, tẩm bổ cũng là lẽ thường.

Thế mà giờ hơn hai mươi ngày trôi qua, Lê Thanh Chấp vẫn ngày nào cũng ăn thịt… Lê Lão Căn ăn mà trong lòng bất an.

Đặc biệt là Lê Thanh Chấp ăn khỏe, lương thực nhà thu hoạch mùa hè ăn hết sạch!

Lê Lão Căn nào Lê Thanh Chấp kiếm bộ tiền nhờ sách.

Ông cứ nghĩ Lê Thanh Chấp ở nhà họ Chu chép sách, một ngày kiếm một lạng bạc, bạc đó dùng để xây nhà hết .

Sau Lê Thanh Chấp gãy tay, chắc chắn thể chép sách nữa, kiếm tiền… Trong mắt Lê Lão Căn, gia sản của bọn họ chỉ còn năm mươi lạng bạc bồi thường của nhà họ Hồng khi Lê Thanh Chấp gãy tay, cùng với chút quà cáp nhà họ Chu tặng.

năm mươi lạng bạc đó, Kim Tiểu Diệp đem buôn bán hết !

Cả vải vóc Chu lão gia tặng cũng Kim Tiểu Diệp đem buôn bán nốt!

Lê Lão Căn tuy thích ba hoa khoác lác, nhưng trong thâm tâm, ông bản chẳng nên trò trống gì.

Kim Tiểu Diệp trong mắt ông tuy giỏi giang hơn ông, nhưng cũng chỉ là một cô gái quê mùa, ông tin nàng thể ăn phát đạt .

"Tiểu Diệp, chồng con còn ăn khỏe nữa, lương thực trong nhà nó ăn hết !"

Nói đến đây, mặt Lê Lão Căn lộ rõ vẻ hoang sợ.

Ông từng trải qua nạn đói, suýt chút nữa thì c.h.ế.t đói.

Chính vì , tuy bản tính phần đáng tin cậy, nhưng hễ thấy trong nhà hết sạch lương thực, ông sợ hãi từ tận đáy lòng.

"Cha yên tâm, lương thực trong nhà còn đủ ăn. Chẳng con bảo cha để ý bốn mẫu ruộng nhà họ Diêu bán ? Còn bảo cha nhổ cỏ nữa. Số lương thực trồng bốn mẫu ruộng đó con mua hết ."

Lúc nhà họ Diêu bán bốn mẫu ruộng , ruộng gieo trồng lương thực, lương thực đó bán kèm với ruộng, giờ thuộc về nhà bọn họ.

Bản Kim Tiểu Diệp thời gian chăm sóc, nàng bèn nhờ Lê Lão Căn để ý giúp, còn trả tiền để nhà chăm sóc.

Lê Lão Căn tuy việc cẩn thận, nhưng vẫn trông nom ruộng đất cẩn thận.

Nghe , Lê Lão Căn lên tiếng: "Lúa bốn mẫu ruộng đó mọc chẳng , con mua bao nhiêu tiền thế? Ờ… Tiểu Diệp, lúa mọc do , nhà họ Diêu thuê trồng, ngay từ đầu trồng !"

Lúa bốn mẫu ruộng đó, quả thực là mọc bằng ruộng nhà.

Đó là bởi vì nhà họ Diêu thuê việc qua loa đại khái, cũng là bởi vì Lê Lão Căn chăm sóc bốn mẫu ruộng đó tận tâm như ruộng nhà .

Kim Tiểu Diệp đáp: "Không tốn bao nhiêu tiền, lỗ vốn ."

Nàng sợ Lê Lão Căn trong nhà tiền sẽ mang đánh bạc, nên dám rõ tình hình thực tế cho ông .

Huống hồ, cho dù Lê Lão Căn đánh bạc… Lê Lão Căn thích ba hoa, lỡ như đem chuyện nhà tiền ngoài khoe khoang, e là cũng chẳng chuyện gì.

Thấy Kim Tiểu Diệp tỏ vẻ thờ ơ, Lê Lão Căn nhịn nữa: "Tiểu Diệp, con đem năm mươi lạng bạc buôn bán, kiếm lời ? Có lỗ vốn ?"

Lúc Kim Tiểu Diệp mới hiểu Lê Lão Căn rốt cuộc đang lo lắng điều gì: "Cha yên tâm, con lỗ vốn! Vốn thu hồi từ lâu , giờ mỗi ngày còn kiếm thêm hai lạng bạc nữa."

Kim Tiểu Diệp buôn bán, đương nhiên ngày nào cũng đều đặn kiếm hai lạng bạc, ngày nàng bán hàng thì chẳng kiếm đồng nào, nhưng khi xong một mẻ hàng bán cho cửa hàng hoặc thương nhân, thể kiếm một lúc mấy lạng bạc.

nàng quả thực thu hồi vốn, chủ yếu là nhờ Chu Tiền tặng nhiều vải vóc, nàng cần dùng đến năm mươi lạng bạc .

Lúc Lê Thanh Chấp từ nhà họ Chu trở về, mang về năm mươi lạng bạc, đó gãy tay, nhà họ Hồng bồi thường năm mươi lạng, đó nữa Đinh Hỉ đến thăm Lê Thanh Chấp cho Lê Thanh Chấp năm mươi lạng.

Hiện tại, trong phòng nàng cất giấu một trăm năm mươi lạng bạc, cộng thêm trang sức bằng bạc nhà họ Chu tặng, cũng đáng giá hơn một trăm lạng, nhà bọn họ ở thôn Miếu Tiền tuyệt đối thể coi là nhà giàu !

Ngoài , trong tay nàng còn hơn hai mươi lạng bạc và nhiều vải vóc.

Đương nhiên là mấy hôm nữa, khi trả công cho những phụ nữ giúp nàng việc may vá, tiền trong tay nàng sẽ vơi nhiều, nhưng chỉ cần nàng bán thêm một mẻ hàng, tiền bạc đầy túi ngay.

"Tiểu Diệp, một ngày con kiếm hai lạng bạc?" Lê Lão Căn hít một ngụm khí lạnh.

Số tiền Kim Tiểu Diệp kiếm tuyệt đối chỉ hai lạng một ngày, nhưng nàng dám nhiều với Lê Lão Căn:

"Vâng, hiện tại mỗi ngày con kiếm hai lạng, một tháng chắc cũng năm sáu mươi lạng, cha cứ yên tâm ăn thịt ."

Chương 180. Ăn ngon

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-khong-thanh-nam-chinh-co-dai/chuong-90.html.]

Nỗi lo lắng trong lòng Lê Lão Căn tan biến trong phút chốc: "Tiểu Diệp, con kiếm tiền giỏi quá, con tuyệt đối là nữ nhân kiếm tiền giỏi nhất thôn ! Tiểu Diệp, hôm nay mua đậu phụ với thịt, đồ ăn ngon cho con, con nhất định ăn nhiều một chút!"

Lê Thanh Chấp: "..."

Đậu phụ với thịt là mua, rau cũng là chỉ bảo Lê Lão Căn !

Hôm nay, Lê Thanh Chấp khen bán thịt vài câu, mua hai cân thịt mỡ nạc, phần mỡ dùng để rán tóp mỡ, khi múc tóp mỡ hũ, bảo Lê Lão Căn cho rau chảo còn dính mỡ, đảo qua đảo vài cái cho đậu phụ , thế là một nồi canh đậu phụ nấu rau tóp mỡ.

Còn phần thịt nạc, Lê Thanh Chấp dùng d.a.o băm nhỏ, đập thêm mấy quả trứng gà , cho lên xửng hấp, món trứng hấp thịt băm.

Lúc , cơm canh vẫn còn nóng hổi, quây quần bên bàn ăn cơm.

Mấy tháng nay ăn uống đầy đủ, sắc mặt Lê Lão Căn hồng hào hơn hẳn, thu nhập của Kim Tiểu Diệp, tâm trạng , ông gắp một miếng thịt to cho bát .

Thấy , Kim Tiểu Diệp dậy chia thịt , đó múc canh trong bát bát ba đứa trẻ.

Canh mỡ, là đồ bổ.

Tuy thời hiện đại ăn canh thịt , nhưng Lê Thanh Chấp ngăn cản Kim Tiểu Diệp múc canh cho ba đứa nhỏ.

Khẩu phần ăn nhà bọn họ tuy coi là khá giả trong thôn, nhưng so với thời hiện đại thì chẳng đáng là bao, như hôm nay… Hai cân thịt bỏ phần mỡ chỉ còn hơn một cân, ăn thì ? Nhà bọn họ năm cộng thêm Kim Tiểu Thụ và Triệu Tiểu Đậu, tổng cộng là bảy !

Cuối cùng, mỗi chỉ chia một ít thịt, cộng thêm bọn họ hoạt động nhiều… Vẫn thiếu chất béo.

"Thịt ngon quá!" Lê Lão Căn ăn ngon miệng, hỏi Kim Tiểu Diệp: "Tiểu Diệp, lúa nhà thu hoạch , bây giờ?"

Kim Tiểu Diệp đáp: "Cha, con ăn cơm xong sẽ ngoài một chuyến, tìm đến giúp gặt lúa, đến lúc đó cha ở bên cạnh trông nom bọn họ việc là ."

"Nhà thuê gặt lúa ?" Lê Lão Căn mừng rỡ khôn xiết.

Trong mắt ông, chỉ nhà giàu mới như , chẳng lẽ nhà bọn họ giờ là nhà giàu ?

"Ừ, thuê giúp cho nhanh." Kim Tiểu Diệp Lê Đại Mao và Lê Nhị Mao: "Đại Mao, Nhị Mao, lúc nhà gặt lúa, hai đứa cũng ruộng, phụ giúp nhặt bông lúa rơi."

"Vâng!" Lê Đại Mao và Lê Nhị Mao đồng thanh đáp.

Kim Tiểu Diệp tiếp tục : "Ta xem lúa , ngày bắt đầu gặt. Trước đó đặt một cái thùng đựng lúa, ngày mai sẽ vận chuyển đến, đến lúc đó bảo bọn họ đập lúa ngay tại ruộng luôn, rơm rạ cũng phơi ở ruộng…"

Kim Tiểu Diệp sớm tính toán đấy, khi ăn cơm xong, nàng liền ngoài tìm .

Lê Lão Căn đợi Kim Tiểu Diệp , cũng vội vàng ngoài.

Kim Tiểu Diệp một ngày kiếm hai lạng bạc, chuyện ông nhất định tìm cho !

Lê Lão Căn sang nhà họ Diêu bên cạnh.

Ông và Diêu công trạc tuổi , hồi còn trẻ, ông chẳng ai thèm lấy, còn Diêu công cưới Diêu mẫu xinh đảm đang.

Tuy Diêu Chấn Phú xí, nhưng Diêu mẫu hồi còn trẻ xinh , chỉ là do vất vả nhiều năm, Diêu mẫu tuổi ngoài tứ tuần còn giữ nét thời con gái nữa.

Dạo , tính tình Diêu mẫu hơn nhiều.

Thực , cáu gắt là vì đến tuổi mãn kinh, bốc hỏa, khó ngủ, ai cũng thấy ngứa mắt, thứ hai là do… Diêu Chấn Phú tiêu xài hoang phí quá.

Nhìn tiền trong nhà ngày càng ít ỏi, trong lòng bà lo lắng yên.

Giờ tuy bán bốn mẫu ruộng, nhưng từ ngày Diêu Chấn Phú học nữa, tiền bạc trong nhà ngày càng rủng rỉnh, tâm trạng bà cũng hơn, thêm đó dám lớn tiếng với Kim Mạt Lị… Nhà bọn họ cũng còn cãi nữa.

Thế nhưng hôm nay, khí trong nhà họ Diêu cho lắm.

TBC

Trước nhà họ Diêu mười hai mẫu ruộng, Diêu công chèo thuyền, thể tự gặt hết, cho nên vẫn luôn thuê gặt.

giờ bọn họ chỉ còn sáu mẫu ruộng, Diêu Chấn Phú đang rảnh rỗi ở nhà, Diêu công và Diêu mẫu Diêu Chấn Phú gặt lúa.

Diêu Chấn Phú chịu.

Tuy Diêu Chấn Phú học từ nhỏ, nhưng dù cũng lớn lên ở nông thôn, gặt lúa vất vả thế nào.

Hơn nữa, xuống ruộng gặt lúa… Thật mất mặt!

Diêu Chấn Phú : "Cha, , con năm tham gia kỳ thi huyện, bây giờ ở nhà sách."

Xuống ruộng là chuyện thể nào, cả đời cũng thể nào!

Loading...