Xuyên Không Thành Nam Chính Cổ Đại - Chương 97
Cập nhật lúc: 2025-03-01 08:35:21
Lượt xem: 127
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/8pYOUfPdMO
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Hai chiếc thuyền cùng lúc cập bến, nhưng ai chú ý, dù lúc trời mát mẻ, ở đây cũng ai hóng mát.
Lê Thanh Chấp và Kim Tiểu Diệp trở về nhà, Lê Lão Căn nấu cơm nước xong xuôi.
Hôm nay Lê Thanh Chấp nhà, Lê Lão Căn nấu nướng qua loa nhiều. Theo lời Lê Lão Căn, thức ăn thể ăn là , rửa ráy sạch sẽ cắt gọt mắt một chút thì cũng vẫn là cái hương vị đó, cho nên cần thiết phí công vô ích.
Hôm nay nhà bọn họ ăn cá chạch, Lê Lão Căn dùng kéo cắt đầu đuôi cá chạch, đó moi ruột, đem cho con vịt duy nhất còn sót trong nhà ăn, phần còn ông chỉ rắc một chút muối cho nồi hấp.
May mà cá chạch mùi vị gì đặc biệt, ăn tanh, nếu thì nguyên liệu ngon như ông lãng phí .
Ngoài cá chạch còn một nồi canh rau cải trứng gà. Nhà bọn họ cách đây lâu trồng một luống rau cải, rau mọc dày, Lê Lão Căn liền nhổ một ít mang về ăn.
Bọn họ chỉ trồng rau cải, còn trồng cả củ cải, củ cải khi gieo hạt cũng cần nhổ bỏ những cây con mọc quá dày, nếu đất chật chội củ cải sẽ lớn .
Mà những cây rau cải và củ cải non nhổ bỏ đều dọn lên bàn ăn của bọn họ, chủ yếu là dùng để nấu canh.
Không gia vị như bột ngọt để tăng thêm hương vị, canh rau cải ngon cho lắm, nhưng Lê Thanh Chấp gắp một đến mấy cây rau cải, cho miệng, một loại cảm giác thỏa mãn khó tả.
Hắn một ăn liền mấy cây rau, lúc ở mạt thế thể xa xỉ như ?
Ăn xong, Lê Thanh Chấp còn gắp cho Lê Đại Mao và Lê Nhị Mao một ít: “Ăn nhiều rau .”
Lê Đại Mao và Lê Nhị Mao vốn thích ăn rau, may là từ nhỏ bọn chúng quen ăn uống đạm bạc, hề kén ăn, ngoan ngoãn ăn hết rau.
Người trong thôn đều cảm thấy Lê Thanh Chấp nuông chiều con cái, nhưng Lê Thanh Chấp hề cảm thấy như , chủ yếu là do Lê Đại Mao và Lê Nhị Mao đều quá ngoan ngoãn.
Hai đứa nhỏ kén ăn kén mặc, đặc biệt lời .
Bằng chứng là khi ăn cơm xong, bọn chúng cứ bám lấy chịu .
Lê Thanh Chấp liền hôn đứa một cái hôn đứa một cái, tiện thể cùng bọn chúng ôn những bài thơ dạy đó.
Bên , Kim Tiểu Diệp và Kim Tiểu Thụ đang tính toán sổ sách, “kho bạc nhỏ” của Kim Tiểu Thụ gửi ở chỗ Kim Tiểu Diệp tăng thêm một chút.
Tính toán xong, Kim Tiểu Diệp đưa cho Kim Tiểu Thụ mười văn tiền, bảo mang về đưa cho Kim bà bà.
Trước đây, thuyền là do Kim Tiểu Diệp thuê, nàng Kim Tiểu Thụ là học việc kiếm tiền nên cũng thể cho qua chuyện.
hiện tại, một Kim Tiểu Thụ chèo thuyền, thể đưa tiền về nhà .
Mấy ngày nông nhàn, Kim Tiểu Thụ mỗi ngày đưa về nhà ba mươi văn, bây giờ nông nhàn qua, mỗi ngày chỉ đưa về nhà mười văn.
Lúc Kim Tiểu Thụ cầm mười văn tiền trở về Kim gia, nhà họ Kim đang chuyện phiếm trong nhà chính.
Kim bà bà thấy Kim Tiểu Thụ, lập tức hỏi: “Hôm nay cháu kiếm bao nhiêu?”
Kim Tiểu Thụ đáp: “Nãi nãi, hôm nay cháu kiếm năm mươi tám văn, trừ tiền thuê thuyền còn mười tám văn.” Trong mười văn tiền Kim Tiểu Diệp đưa, Kim Tiểu Thụ đưa cho Kim bà bà chín văn.
“Sao ít ? Trước đây lúc nông nhàn, chẳng cháu kiếm nhiều ?” Kim bà bà khó chịu.
“Lúc nông nhàn chèo thuyền ít, thuê thuyền nhiều ạ!” Kim Tiểu Thụ đáp.
Kỳ thật, chỉ là việc nông, lúc đó mới đưa nhiều tiền như .
Hiện tại, một trong những mục tiêu kiếm tiền của Kim Tiểu Thụ là thể việc nông nữa.
Hắn thật sự ghét việc nông.
Kim bà bà gì, Kim đại bá mẫu lên tiếng: “Cả ngày chẳng lo việc nhà, kết quả một ngày chỉ kiếm chút tiền …”
Kim Tiểu Thụ đây chút sợ hãi trưởng bối trong nhà, nhưng hiện tại chèo thuyền khắp nơi, gặp gỡ nhiều , cộng thêm trong tay tiền nên thêm tự tin… Kim Tiểu Thụ :
“Đại bá mẫu, Tam đường ca cả ngày ở nhà cũng việc! Hắn còn ngày nào cũng ở nhà ăn cơm, cháu ở nhà ăn cơm cũng thể tiết kiệm cho nhà ít lương thực.”
Con trai cả của Kim đại bá là Kim Liễu Thụ là cháu đích tôn của Kim gia, là con trai, cả nhà cưng chiều, nên chút lười biếng.
Con trai thứ hai của ông là Kim Tang Thụ thì hơn một chút, dù cũng siêng năng hơn Kim Liễu Thụ, nhưng khi thành , vợ thấy Kim Liễu Thụ việc mà chồng cứ nai lưng , liền ngăn cản Kim Tang Thụ việc, kết quả là lượng công việc Kim Tang Thụ cũng gần bằng với Kim Liễu Thụ!
Còn con trai thứ ba của Kim đại bá là Kim Táo Thụ… Kim Táo Thụ năm nay mười tám tuổi, là con út của Kim đại bá nên cũng cưng chiều, thậm chí còn lười hơn cả Kim Liễu Thụ.
Thêm đó, nhà họ Kim đông , ngoại trừ lúc nông nhàn cần xuống ruộng, ngày thường cũng cần gì… Hắn cả ngày chỉ rong chơi lêu lổng.
TBC
Kim đại bá mẫu chỉ thể : “Đó là do Táo Thụ ca của cháu việc gì để ?”
Kim Tiểu Thụ : “Nếu Táo Thụ ca thật sự việc, thể tìm Diêu công bái sư, học theo ông chèo thuyền.”
Chương 194. Bái sư
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-khong-thanh-nam-chinh-co-dai/chuong-97.html.]
Diêu công quyết định thu nhận học trò, Kim Tiểu Thụ liền đem chuyện .
Kim đại bá mẫu , hai mắt sáng lên, đồng thời, vợ của Kim Liễu Thụ và Kim Tang Thụ cũng động tâm, sôi nổi dò hỏi Kim Tiểu Thụ về tình hình bên phía Diêu công.
Kim Tiểu Thụ khi rõ những gì , liền nhanh chóng chạy về phòng.
Không lâu , Kim Đại Giang vợ chồng trở về.
Kim Đại Giang với Kim Tiểu Thụ: “Tiểu Thụ, con ngày nào cũng sang nhà tỷ con ăn cơm như là lắm ? Nhà bọn họ đủ lương thực ăn, bỏ tiền mua gạo đấy.”
Số lương thực thu hoạch từ bốn mẫu ruộng mà Diêu công bán là do Kim Tiểu Diệp tìm thu hoạch, Kim Tiểu Diệp với bên ngoài rằng nhà bọn họ đủ lương thực, nên bỏ tiền thuê ruộng.
“Cha, là tỷ con bảo con sang nhà nàng ăn cơm, hơn nữa con cũng giúp tỷ việc.” Kim Tiểu Thụ đáp.
Hiện tại thuyền là của , nhưng mỗi ngày đều đưa đón Kim Tiểu Diệp, thỉnh thoảng Kim Tiểu Diệp cần dùng thuyền, cũng lấy tiền.
“Tỷ con đúng là tiêu tiền như nước, mà còn ngày nào cũng ăn thịt…” Kim Đại Giang đến chuyện , liền cảm thấy đau lòng.
Kim mẫu cũng nhịn lẩm bẩm, bà cảm thấy Kim Tiểu Diệp bây giờ, giống như là vun vén cho gia đình.
Kim Tiểu Thụ xuống giường: “Con mệt , con ngủ đây.”
Kim Đại Giang vợ chồng dám quấy rầy con trai, ngậm miệng nữa.
Bên , Lê Thanh Chấp cho Kim Tiểu Diệp chuyện đến chỗ Lý tú tài sách.
“Một năm chỉ cần năm lượng bạc thôi … Được!” Kim Tiểu Diệp lập tức đồng ý.
Tiền học phí của Lê Thanh Chấp ít hơn nàng tưởng tượng nhiều.
Cho nên… Tên Diêu Chấn Phú ở nhà bên , thật sự là chút hoang phí!
Hôm nay Lê Thanh Chấp bộ nhiều nên chút mệt mỏi, chuyện với Kim Tiểu Diệp một lúc, liền ngủ .
Ngày hôm , mặc bộ quần áo mà Chu Tầm Miểu tặng đây, theo Kim Tiểu Diệp đến huyện thành.
Hôm nay là ngày bái sư, nhất định ăn mặc đẽ một chút.
Ở đây, khi bái sư chuẩn bốn món lễ vật, thường là thịt khô, bánh trạng nguyên, táo đỏ và long nhãn, đương nhiên cũng tặng những thứ khác, thậm chí còn tặng tám món lễ vật.
Dù là gì chăng nữa, thịt khô và bánh trạng nguyên là hai món thể thiếu, bánh trạng nguyên khi dâng lên, sẽ chia cho các học trò khác trong trường cùng ăn, lấy hên.
Những món lễ vật dễ mua, nhưng Kim Tiểu Diệp sợ Lê Thanh Chấp cầm … Đến huyện thành, Kim Tiểu Diệp liền cõng sọt, dẫn Lê Thanh Chấp mua đồ.
Lễ vật kỳ thật chỉ mang tính chất tượng trưng, quan trọng nhất vẫn là bạc, Kim Tiểu Diệp dựa theo lượng mà thường tặng để chọn cho Lê Thanh Chấp một ít, đó lên thuyền của Kim Tiểu Thụ, đưa Lê Thanh Chấp đến tận cửa trường học.
Kim Tiểu Diệp bình thường gan , nhưng khi trường học một cái, nàng chút dám bước : “A Thanh, để đồ ở đây, tìm giúp mang trong , về đây!”
Nơi của sách, nàng cũng gì! Kim Tiểu Diệp nghĩ , xoay trở thuyền.
Lê Thanh Chấp: “…”
Mua đồ chậm trễ ít thời gian, lúc mặt trời lên cao, nhưng học trò của Lý tú tài một nhà ở khá xa, lúc mới đến nơi.
Bọn họ tò mò Lê Thanh Chấp, một đứa trẻ mười tuổi còn hỏi: “Thúc thúc, thúc dẫn con trai đến bái sư ?”
Lê Thanh Chấp đáp: “Không , tự đến bái sư.”
Đứa trẻ khiếp sợ Lê Thanh Chấp.
Lê Thanh Chấp thử nhấc cái sọt lên, thấy thể nhấc , liền định tự mang , kết quả đúng lúc , Chu Tầm Hâm và Triệu Mãn Thương cùng đến.
Chu Tầm Hâm sức khỏe , cho nên giống như Chu Tầm Miểu, dậy sớm ngoài, lúc mới đến nơi.
“Lê !” Chu Tầm Hâm tám tuổi vui vẻ gọi Lê Thanh Chấp một tiếng.
Lê : "..."
Trong nháy mắt cảm thấy trẻ nhiều.
"Lê , giúp ngươi vác đồ!" Triệu Mãn Thương lúc cũng tới, tiểu đậu đinh chín tuổi nhẹ nhàng vác lên sọt tre mặt đất, động tác vô cùng thuần thục.
Triệu Mãn Thương ít Hồng Chiêu đánh, nhưng Hồng Chiêu cũng đánh gãy tay , còn Lê ? Một khi đụng độ Hồng Chiêu liền gãy tay.
Triệu Mãn Thương cảm thấy Lê Thành Chấp còn yếu hơn cả , căn bản dám để Lê Thành Chấp việc nặng.
Lê Thành Chấp cứ như hai đứa trẻ vây quanh trường học.
Trong trường học, những học sinh nhỏ tuổi, chỉ đến học nhận mặt chữ, kỳ thực do Lý tú tài dạy, mà là do hai đứa con trai của ông dạy.