XUYÊN KHÔNG THÀNH NHA HOÀN NHÓM LỬA - Chương 13

Cập nhật lúc: 2025-06-17 01:43:53
Lượt xem: 115

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/6fTjxREp2d

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Lão ma ma tiến lên đáp lời, lúc mới thì tiểu công tử đó từng tỉnh ăn bánh đậu xanh bàn đá ngoài phòng hoa thì bụng đau dữ dội, mà bánh đậu xanh là do Tiểu Y đặt ở đó!

Tạ Tiểu An rõ tình hình nên dám hành động thiếu suy nghĩ.

Sau đó nô bộc dâng lên bánh đậu xanh . Tiền thị xem, là bánh gói trong giấy dầu, đầu với Quản ma ma: “Cho đại phu qua đây.”

Quản ma ma lĩnh mệnh lui , bao lâu đại phu tới. Cẩn thận kiểm tra đĩa bánh đậu xanh xong, ông chắp tay :

“Bẩm Quốc công gia, Quốc Công phu nhân, Thế tử gia, bánh độc.”

Tiền thị Tiểu Y đang rạp đất: “Bánh là thế nào?”

Tiểu Y run giọng đáp lời: “Bẩm phu nhân, bánh là do nô tỳ nhờ mang đến, định cùng bằng hữu ăn chung. Chỉ là việc ở phòng hoa xong nên nô tỳ để bánh bàn đá ngoài phòng hoa, định xong sẽ mang .”

Cùng bạn bè ăn chung? Mọi khỏi nghĩ đến con gà Tạ Tiểu An , cũng là cùng ăn với bằng hữu.

Lúc Lục Chiêu Cẩn cất tiếng hỏi đại phu: “Lục Tường rốt cuộc trúng loại độc gì?”

Đại phu: “Bẩm Thế tử gia, hạ quan kiểm tra bã nôn mà tiểu công tử nôn , cặn bánh ngọt dường như độc của cây trúc đào.”

Nghe đều kinh ngạc trong giây lát, còn Tiểu Y thì càng thêm kinh hãi. Nàng thật sự hạ độc! Vội vàng mở miệng: “Nô tỳ bánh độc, nô tỳ, nô tỳ cũng tại tiểu công tử chạy đến phòng hoa ăn bánh nữa. Xin các chủ tử minh xét!”

Nghe nàng , Đình di nương lưng Tiền thị vì thương nhi tử mà bỏ qua bất kỳ khả năng nào, phỏng đoán: “Ai ngươi cố tình đặt bánh độc lên cùng !”

Tiểu Y thì kinh hãi thất sắc, nàng sợ đến phát : “Nô tỳ , nô tỳ thật sự !” Nói xong liền liên tục dập đầu về phía chủ vị cầu xin: “Xin các chủ tử minh xét, nô tỳ thật sự !”

Tạ Tiểu An cuối cùng cũng hiểu rõ đại khái tình hình. Trước đó nàng Tiểu Y hạ độc , sự thật thế nào cũng dám tùy tiện mở miệng. lúc nàng mơ hồ một phỏng đoán, bèn lấy hết can đảm mở lời: “Thưa các chủ tử, nô tỳ một phỏng đoán, thể một lời ạ?”

Lục Chiêu Cẩn liếc nàng gì, còn Tiền thị gật đầu: “Cho phép.”

Mọi đều về phía Tạ Tiểu An. Tạ Tiểu An nắm chặt tay, lời lẽ rõ ràng cất tiếng: “Nô tỳ đó ngang qua hoa viên từng thấy cây trúc đào. Trước ở quê nhà từng các bậc trưởng bối trong làng , hoa và cành lá trúc đào đều độc. Mà tiểu công tử từng chơi đùa trong hoa viên. Nô tỳ nghĩ, tiểu công tử chạm cây trúc đào trong hoa viên, hoa viên và phòng hoa vốn xa , tiểu công tử chơi đến phòng hoa đói bụng, nên ăn bánh đậu xanh. Tay của tiểu công tử chạm trúc đào cầm bánh, cho nên khiến bánh đậu xanh dính độc của trúc đào ạ?”

Tiền thị: “Phỏng đoán lý.” Lại lệnh cho Quản ma ma: “Ngươi xem tiểu công tử thế nào , xem thể hỏi nó vài câu .”

Quản ma ma xem về bẩm báo: “Thưa phu nhân, tiểu công tử bây giờ tỉnh.”

Thế là mấy vị chủ tử ở đều đến phòng tiểu công tử, còn những còn đều ở phòng khách chờ đợi. Những khác thì , riêng Tiểu Y chỉ cảm thấy thời gian trôi qua chậm. Nhìn thấy vẻ mặt bình tĩnh của Tạ Tiểu An, tâm trạng lo lắng của nàng mới trấn an một chút.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-khong-thanh-nha-hoan-nhom-lua/chuong-13.html.]

Cuối cùng, Quốc Công phu nhân và Thế tử gia trở về, còn Quốc công gia và Đình di nương đến.

Tiền thị xuống từ từ cất lời: “Tiểu công tử quả thực hái hoa trúc đào trong hoa viên để nghịch, rửa tay cầm bánh đậu xanh ăn.”

Tạ Tiểu An và Tiểu Y đều thở phào nhẹ nhõm, còn đám Lý ma ma thì nín thở.

Quả nhiên, ngay đó Quốc Công phu nhân cất tiếng: “Tiểu Y vô tội. Lý ma ma và những khác trông coi chủ tử chu đáo, phạt đánh mười trượng, phạt nửa năm lương tháng. Tạ Tiểu An cứu tiểu công tử, thưởng năm mươi lạng bạc.”

Đám Lý ma ma lôi xuống đánh roi để gương, còn Tạ Tiểu An thì nhận lấy bạc thưởng, : “Tạ ơn chủ tử ban thưởng.”

Tiền thị gật đầu, lệnh cho chặt bỏ những cây trúc đào trong hoa viên, tiện thể kiểm tra xem trong phủ còn nơi nào trúc đào hoặc cây cỏ độc , nếu cũng loại bỏ hết, đó liền trở về viện của .

Tạ Tiểu An nhận bạc thưởng nhưng cảm thấy vui mừng cho lắm. Nghe tiếng đám Lý ma ma đánh, nàng cảm nhận sâu sắc việc nô tỳ thời cổ đại khó sống đến mức nào.

Chưa kịp để nàng suy nghĩ nhiều, Lục Chiêu Cẩn mặt nàng, chút cảm xúc cất lời: “Đi thôi.”

Tiếng kêu la thảm thiết bên ngoài khiến Tạ Tiểu An chút thất thần. Nàng sợ hãi, ngày lẽ mạng nhỏ của cũng giữ . Bỗng một giọng lạnh lùng, nàng vội ngẩng đầu lên, bất ngờ đối diện với Lục Chiêu Cẩn, nàng vội vàng cụp mắt xuống.

Đi theo Lục Chiêu Cẩn khỏi viện của tiểu công tử, Tạ Tiểu An vẫn canh cánh trong lòng, nghĩ lát nữa nếu thời gian sẽ mang con gà và bầu rượu ngon của về, hâm nóng vẫn thể ăn .

Lục Chiêu Cẩn phía cất tiếng hỏi nàng: “Con gà ngươi mua để ở ?”

Tạ Tiểu An: “Bẩm Thế tử gia, nô tỳ để bàn đá ở ngã rẽ ngoài phòng hoa ạ.” Không cùng một bàn với chỗ để bánh đậu xanh.

Lục Chiêu Cẩn liền về hướng nàng .

Tạ Tiểu An trong lòng chút kinh ngạc, vị Thế tử gia cùng lấy gà ?

Đợi đến khi Lục Chiêu Cẩn dừng bàn đá nơi Tạ Tiểu An để gà và rượu, điều đó chứng thực phỏng đoán của Tạ Tiểu An.

Tạ Tiểu An lặng lẽ hành lễ tiến lên xách gà và rượu. Lục Chiêu Cẩn liếc : “Ngươi uống rượu?”

Tạ Tiểu An khựng một chút. Ở hiện đại nàng đương nhiên uống, nhưng Tạ Tiểu An thời cổ đại từng uống qua, đành : “Nô tỳ từng uống qua nên nếm thử xem mùi vị thế nào.”

Loading...