Nhìn trời như sắp tuyết, nàng bảo Lục Ngân mang theo hai chiếc ô lên xe ngựa đến Hồng Nhan Các .
Năm hết tết đến, yến tiệc cũng ít, cho nên dù thời tiết lạnh giá vẫn ít tiểu thư khuê các đến Hồng Nhan Các mua đồ.
Tạ Tiểu An mở chiếc túi thơm Lục Chiêu Cẩn cho, một cái, là ba trăm lạng ngân phiếu, đủ cho nàng mua nhiều đồ, thậm chí còn dùng hết.
Nàng đến Hồng Nhan Các mua kem dưỡng da mùa đông, mua son môi màu thích, cuối cùng mua mười hộp phấn hồng về định lúc tết tặng cho trong Vãn Hương Đường quà.
Còn những đồng liêu lúc việc ở Thính Tùng Viện đây và Tiểu Y ở phòng hoa, Tạ Tiểu An đều mua son chuẩn đến lúc đó tặng các nàng.
Còn về Trương ma ma, nàng mua kem dưỡng ẩm mùa đông. Còn bên Quản ma ma, nàng thì mua kem dưỡng tay chống nứt nẻ.
Tết mà, lì xì là thể thiếu. Nàng đến cửa hàng bán những vật dụng linh tinh mua bao lì xì, định đến lúc đó gói lì xì cho các nàng.
Nơi thứ ba nàng đến là tiệm thêu nhất kinh thành, đặt cho Lục Chiêu Cẩn một bộ y phục, trị giá một trăm năm mươi lạng.
Tạ Tiểu An giá cho giật , thật sự đắt!
nghĩ đến những thứ Lục Chiêu Cẩn tặng , nàng vẫn trả năm mươi lạng tiền đặt cọc, chỉ đợi đến lúc đó thợ thêu mang y phục đến mới trả tiền còn .
…
…
Lần về phủ chắc đến Tết đều thể ngoài nữa, Tạ Tiểu An cố gắng mua hết những thứ cần dùng cho Tết.
Trong xe ngựa chất đầy đồ đạc. Tạ Tiểu An trời, cũng sắp đến lúc về . Nàng dặn phu xe: “Đến Đồng Nhân Đường.”
Phu xe đánh xe ngựa đến Đồng Nhân Đường. Lúc Tạ Tiểu An xuống xe ngựa, dặn Lùng Ngân: “Ngươi ở trong xe ngựa đợi là , lấy chút đồ về ngay.”
Lục Ngân: “Chủ tử lấy gì cứ với nô tỳ, nô tỳ lấy là .”
Tạ Tiểu An : “Đại phu chỉ nhận , ngươi cũng vô ích, ở xe trông đồ là .”
Trời bắt đầu tuyết rơi, nhưng xe ngựa ở ngay cửa. Nói xong nàng liền cầm ô mà xuống xe ngựa. Lục Ngân ngoan ngoãn đợi trong xe.
Tạ Tiểu An thật sự nghĩ lấy thuốc về ngay, mất nhiều thời gian, Lục Ngân cần theo. ngờ Lục Chiêu Cẩn hiểu lầm.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-khong-thanh-nha-hoan-nhom-lua/chuong-98.html.]
Sự việc là thế , lúc đó nàng lấy ba tháng thuốc tránh thai, tổng cộng là sáu lọ. Đại phu dùng một chiếc khăn nhỏ gói cho nàng.
Tạ Tiểu An thấy cũng dây dưa, dứt khoát trả tiền cáo từ .
ngờ nàng khỏi cửa, đang định về phía xe ngựa thì một chiếc ô che đầu nàng. Sau lưng truyền đến một giọng dịu dàng: “Tạ cô nương, lâu gặp.”
Tạ Tiểu An xoay , là Triệu Kinh Mặc!
Lại gặp cố nhân, chân mày Tạ Tiểu An giãn , vui mừng: “Triệu đại nhân?!”
“Sao ngài ở đây?”
Triệu Kinh Mặc mím môi : “Cùng đến lấy thuốc. Vốn định chào hỏi nàng, nhưng nàng vội quá. Ta thấy nàng cầm ô, tuyết càng lúc càng lớn, nên định đến đưa ô cho nàng.”
Tạ Tiểu An khuôn mặt thanh tú của : “Đa tạ ý của Triệu đại nhân, nhưng…” nàng chỉ xe ngựa, “xe ngựa ở gần, để ô trong xe .”
Triệu Kinh Mặc xe ngựa sang nàng. Thấy nàng dung mạo thanh tú, sắc mặt hồng hào, ăn mặc đều là đồ thượng hạng, do dự: “Ta vốn nên hỏi câu , nhưng vẫn hỏi một câu, nàng bây giờ sống ?”
Tạ Tiểu An sững sờ một chút, mơ hồ đối diện với đôi mắt của Triệu Kinh Mặc, trong đó chứa đựng vẻ quan tâm.
Ổn ?
Tạ Tiểu An mỉm nhẹ nhàng: “Cơm áo gấm vóc, thể ?”
Triệu Kinh Mặc chằm chằm nụ nhàn nhạt của nàng, môi khẽ động, cuối cùng chỉ một câu: “Nếu nàng khó khăn gì, thể tìm giúp đỡ.”
Tạ Tiểu An thật lòng quan tâm , liền cũng tươi rói chuẩn cảm ơn.
Hai , Lục Chiêu Cẩn từ chùa Tương Sơn trở về thẳng về phủ mà vòng qua con phố , chuẩn đón Tạ Tiểu An về.
Ai ngờ thấy Tạ Tiểu An và Triệu Kinh Mặc che ô giữa trời tuyết lớn chuyện vui vẻ như một cặp tiên đồng ngọc nữ.
Hắn chằm chằm hai hồi lâu, cuối cùng thúc ngựa qua. Vừa thấy lời Triệu Kinh Mặc, kịp để Tạ Tiểu An lời cảm ơn, Lục Chiêu Cẩn từ cao xuống, mở lời: “Triệu đại nhân, của bản quan, e là cần ngươi lo.”
Tạ Tiểu An đột ngột xoay , chỉ thấy Lục Chiêu Cẩn vận một bộ cẩm bào màu trắng ngà, khoác áo choàng lớn màu đen huyền ngựa, vai và tóc đều dính ít tuyết trắng.
Đôi mắt phượng lạnh lùng chằm chằm , khuôn mặt tuấn tú còn lạnh hơn cả băng giá.