Sao đột nhiên biến thành thẳng thắn như ?
Chỉ là, bất luận là điều tra ngầm nắm rõ tình hình, việc Lăng Trọng Khanh đều kín kẽ, một giọt nước cũng lọt ngoài.
“Thì là thế. Lăng đại nhân, ngươi nhất định chú ý giữ gìn thể a!”
“Đa tạ Huyền Vương điện hạ quan tâm.”
Lăng Trọng Khanh vô cùng hài lòng với thái độ của Huyền Vương đối với . Trong vô thức, xem Bắc Minh Huyền như con rể tương lai mà đối đãi.
Sau lễ tham kiến Huyền Vương, Lăng Trọng Khanh dẫn các quan viên lớn nhỏ ở Ký Châu từng một mắt tả đô ngự sử cùng các vị giám sát đến từ kinh thành. Những đều là quan chức thế lực, tuyệt đối thể đắc tội.
Sau khi hàn huyên xong xuôi, đoàn quan kinh thành và Ký Châu cùng oai phong tiến thành.
“Huyền Vương điện hạ, chắc hẳn ngài cùng các vị đại nhân vẫn dùng cơm trưa? Ty chức chuẩn chút rượu nhạt cùng vài món lót , chờ đại giá từ lâu, kính xin Huyền Vương cùng các vị đại nhân nể mặt, tạm thời dừng chân tại Thái Hòa cư.”
Thái Hòa cư là nơi xa hoa nhất Ký Châu, đạt tiêu chuẩn ngự thiện. Nguyên liệu, cách chế biến hề kém cạnh ngự thiện trong cung. Thường ngày chỉ tiếp đãi những quan quyền quý, dân thường dù tiền cũng dễ gì đặt chân .
Để tiếp đãi vương tử và ngự sử, quả thực là xứng tầm.
“Lăng đại nhân khách khí . Chúng dùng bữa trưa từ , sẽ phiền Ký Châu các vị đại nhân. Nếu lăng đại nhân tiện, chúng lập tức đến phủ nha Ký Châu, mong lăng đại nhân phối hợp cùng tả đô ngự sử đại nhân cung cấp các loại sổ sách và bằng chứng liên quan.”
DTV
Lăng Trọng Khanh: “…”
Nụ vẫn còn đông cứng gương mặt , tựa như khác tạt thẳng mặt một cái tát .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-khong-thanh-vo-ta-vuong/chuong-124.html.]
Đến Ký Châu ngay buổi trưa, dùng cơm xong, rõ ràng là thiết gì với , chỉ chăm chăm theo lẽ công mà hành xử.
“Thế nào, lăng đại nhân, chẳng lẽ tiện?”
“Huyền Vương quá lời! Tiện! Dĩ nhiên là tiện! Các vị đại nhân lúc nào kiểm tra sổ sách bằng chứng đều , hạ quan sắp xếp chuyên trách, tùy thời chờ lệnh.”
Bắc Minh Huyền liếc Lăng Trọng Khanh một cái, nhẹ nhàng giục ngựa đến gần hơn, hạ giọng :
“Vậy thì . Thái tử điện hạ tin bản vương đến Ký Châu, nhiều khen ngợi lăng đại nhân mặt bản vương. Xem lăng đại nhân quả thật là một vị hiếm .”
“Đa tạ thái tử điện hạ khen ngợi, đa tạ Huyền Vương điện hạ khen ngợi! Hạ quan vì dân phụng sự, chỉ cầu thẹn với lương tâm.”
Vốn cho rằng Huyền Vương đến đây là để nghiêm chỉnh điều tra, trong lòng vẫn vài phần lo lắng. Nghe những lời , tâm bỗng thấy nhẹ nhõm — Huyền Vương điện hạ là thông minh, là của thái tử, ắt sẽ khó dễ. Lòng liền yên .
Thấy tả đô ngự sử cùng các quan viên khác đang phía , Lăng Trọng Khanh liền hạ giọng với Bắc Minh Huyền:
“Huyền Vương điện hạ, là đầu tiên ngài đến Ký Châu, hạ quan với phận ngài tiện lui tới chốn dân gian, nhưng nơi đây ngoài phủ nha chỉ còn dịch quán, quả thực phần thiệt thòi cho ngài.
Vì hạ quan cả gan thỉnh cầu, đêm nay mong điện hạ nể mặt, đến hàn xá của hạ quan khách, tiện nội sẽ chuẩn một bữa gia yến đạm bạc, mong điện hạ cho phép nghênh đón.”
“Lăng đại nhân thịnh tình như , bản vương nếu nhận lời, chẳng mất thể diện của lăng đại nhân .”
Lăng Trọng Khanh , trong lòng vui mừng khôn xiết: “Đa tạ Huyền Vương điện hạ nể mặt, hạ quan vinh hạnh vô cùng.”
Nghĩ ngày xưa, chỉ là một thư sinh nghèo khổ, ngay cả một đôi giày tử tế cũng để mang. Vậy mà hôm nay, hoàng tử đích đến phủ của khách! Nhân sinh quả thực như một vở kịch, kịch như nhân sinh a! Lăng Trọng Khanh thầm cảm thán trong lòng.
Hắn tin tưởng rằng, với nỗ lực hiện tại, chẳng mấy chốc nữa thôi, sẽ trở thành… cha vợ của vị hoàng tử .