“Ta mỗi ngày đều thể ấm giường cho nàng. Nói nhỏ cho nàng , từng với ai chuyện , nhưng công phu ấm giường của chính là nhất lưu đấy!”
“Chỉ là… nếu nàng cảm thấy ba tháng cũng quá dài, thể điều chỉnh theo thời gian của nàng, rút ngắn thời gian tra án. Hơn nữa, chúng còn thể sớm một chút đem gạo nấu thành cơm. Dù , chỉ cần nàng bằng lòng, thế nào cũng !”
“Ngươi tính toán thật chu quá!” Vân Nguyệt nheo mắt . Nam nhân mắt , thế nào cũng thấy gian xảo. Hắn như thể nàng thật sự đem bản giao cho , chẳng lẽ sẽ thiệt thòi …
“Phải chứ! Việc liên quan đến phu nhân, vi phu đương nhiên tính toán kỹ càng một chút.”
“Ai đáp ứng phu nhân của ngươi?”
“Chúng từ tối hôm qua tới sáng nay, cái gì cũng rõ ràng. Hơn nữa, nàng chỉ thấy dung mạo của , mà đêm qua còn đem cả thể hiến dâng cho nàng . Nguyệt Nhi, nàng thể nuốt lời! Ta đợi nàng ba ngàn năm !”
Vân Nguyệt sững sờ…
DTV
Cái gì gọi là đem thể hiến dâng cho nàng?
Nàng khi nào thì đòi thể ?
Nói như chẳng khiến nàng giống như một con sói háu đói !
Trừng mắt : “Xem ngươi biểu hiện tiếp!”
Thấy ánh mắt bất mãn của Xích Diễm, trong lòng Vân Nguyệt dâng lên một trận ấm áp.
“Cái gì? Còn xem biểu hiện?” Xích Diễm bất mãn hỏi: “Chẳng lẽ biểu hiện còn đủ ? Nếu thì… đêm nay nàng cứ trực tiếp lấy thể ?”
Lại một nữa trừng mắt , nghĩ tới thể đủ để chảy m.á.u mũi, mặt Vân Nguyệt lập tức ửng hồng.
Chỉ là, tuy ngoài miệng chịu thừa nhận, nhưng trong lòng nàng sớm hạ quyết tâm.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-khong-thanh-vo-ta-vuong/chuong-137.html.]
Hắn là nam nhân của nàng. Bất kể là ai, phận thế nào, địa vị , đời , dù là thượng thiên nhập địa, nàng cũng sẽ theo . Chỉ vì ba ngàn năm nỗi đau thấu tim cùng sự mất mát …
Thấy Vân Nguyệt gì, Xích Diễm yêu nghiệt liền b.ắ.n về phía nàng một ánh mắt mê như điện giật.
“Nàng nghĩa là đồng ý. Vậy thì chúng về phòng ngay bây giờ, sẽ cho nàng hảo hảo thưởng thức biểu hiện của , ?”
“Lăn!” Vân Nguyệt giật tỉnh từ dòng suy nghĩ, tức giận hét lớn.
Nam nhân thật sự quá xa! Dù cho bọn họ từng là vợ chồng từ ba ngàn năm , hiện tại vẫn còn đang trong giai đoạn xác nhận phận, cũng nên quá trình tiến triển chứ! Dù nàng da mặt dày đến , đùa giỡn như , cũng sẽ thẹn thùng chứ !
Nhìn khuôn mặt đỏ bừng xinh của nàng, Xích Diễm bật sảng khoái.
Tiếng dễ vang vọng tận mây xanh, cũng tan nát tâm can của Lăng Thanh Vân và Lăng Thanh Vi ở phía xa.
-----------Bắc Tường Quốc-----------
“Nương! Tiện nhân thể hổ đến như ? Dám trắng trợn cướp Huyền Vương của chúng !”
“Đại tỷ, ngươi đừng quên, hổ cũng chỉ một tiện nhân !”
Lời Lăng Thanh Vân dứt, liền tiếng lạnh trào phúng của Lăng Thanh Vi từ một bên vang lên.
Hôm nay thất bại, đau lòng nhất là nàng ?
Vốn dĩ Huyền Vương để mắt tới nàng, ai ngờ tỷ tỷ chen ngang, cướp vị trí đó. Tên tình địch còn kịp giải quyết, thì tiểu tiện nhân trở về.
Nam nhân vốn thuộc về nàng, giờ phút , ngay cả con vịt nấu chín cũng bay mất. Nàng thật sự đau đến mức chỉ một đầu đ.â.m chết.
Chỉ là, thấy Lăng Thanh Vân tức giận như , trong lòng nàng ngược cảm thấy dễ chịu đôi chút. So với kẻ thù Lăng Thanh Nguyệt, sự phản bội từ nhân càng khiến nàng tức giận đến khó nhịn.
“Ngươi ý gì? Tiểu Vi, ngươi đừng quên, cho dù tỷ tỷ Huyền Vương, cũng vẫn thể trắc phi của Thái tử.”