Kỳ thực, suýt mất mạng vì ngã, trong lòng sớm nên buông bỏ oán hận. Đối với hai đứa con , lẽ nên tử tế một chút. Nếu như đối đãi chúng hơn ngay từ đầu, thì chuyện liệu đổi?
Thế nhưng đến hiện tại, giữa và hai đứa con đến mức đội trời chung.
Lăng Trọng Khanh khẽ thở dài trong lòng. Nếu thời gian thể ngược, nhất định sẽ đối xử với chúng hơn.
Buổi trưa hôm , Lăng Thanh Lôi lén lút đến trạm dịch của Huyền Vương, tìm gặp Vân Nguyệt, lóc kể rằng Phương di nương mất tích cả đêm về.
Vân Nguyệt nhận lời giúp nàng tìm kiếm tung tích Phương di nương. trong thâm tâm, nàng hiểu rõ: biến mất của Phương di nương, e rằng lành ít dữ nhiều.
--------Bắc Tường Quốc----------
Mười ngày , Tri Châu Lăng Trọng Khanh dẫn theo các quan viên lớn nhỏ ở Ký Châu tổ chức tiệc tiễn đưa Huyền Vương cùng nhóm quan viên giám sát viện.
Việc điều tra vụ án Đại Vận Hà Ký Châu kết thúc. Ngày mai, Huyền Vương sẽ dẫn đoàn hồi kinh. Trong suốt thời gian điều tra, vì tránh điều tiếng, Lăng Trọng Khanh cùng các quan viên hề mở tiệc khoản đãi đưa tặng vàng bạc châu báu gì.
Giờ đây, chân tướng vụ án rõ ràng, chuyện thiếu hụt quân phí tại Đại Vận Hà do thiên vị vi phạm pháp luật, mà là kẻ cố tình vu oan cho thái tử.
Một khi tình tiết vụ án rõ, Huyền Vương cùng các quan viên còn cần tránh hiềm nghi. Sau khi tấu trình lên hoàng thượng, Huyền Vương nhận lời mời của Lăng Trọng Khanh mở tiệc đãi khách.
Trong suốt mười ngày , Vân Nguyệt cũng âm thầm phái điều tra về sự mất tích của Phương di nương, nhưng thu bất cứ manh mối nào.
Lăng Thanh Lôi gây náo loạn trong phủ, cuối cùng Lăng Trọng Khanh giam lỏng.
Còn bên phía Vân Nguyệt, mười ngày qua bình lặng đến khác thường. Kiều Khải Hoa tựa hồ quên mất sự tồn tại của nàng, đừng là tay, ngay cả bóng dáng cũng xuất hiện.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-khong-thanh-vo-ta-vuong/chuong-163.html.]
Lúc , khi kết thúc một vòng tĩnh tọa, Vân Nguyệt từ từ mở mắt. Xích Diễm – luôn ẩn bên nàng – bước , đến bên cạnh nàng, nhẹ nhàng vuốt ve sợi tóc nàng, ánh mắt tràn đầy thương yêu hỏi:
“Thế nào ?”
Vân Nguyệt mỉm , gật đầu: “Đã hấp thu bộ.”
Nghe , Xích Diễm vui mừng ôm chầm lấy nàng.
“Ta Nguyệt Nhi của là xuất chúng nhất! Giờ ngươi hấp thu trọn vẹn một ngàn năm công lực của , ‘Càn Khôn Bí Lục’ tu luyện đến tầng thứ mấy ?”
“Đã đến tầng thứ chín đỉnh cao .” Vân Nguyệt hớn hở trả lời.
Thế nhưng, sắc mặt Xích Diễm lập tức trầm xuống, cau mày : “Sao mới chỉ là tầng thứ chín đỉnh cao? Chân khí của vốn giống phàm nhân, là tiên khí tinh luyện. Ngươi hấp thu trọn vẹn một ngàn năm công lực, dù thể lập tức biến hóa thành tiên thể, ít nhất cũng nên bước cảnh giới trung thần công. Sao đến thần công một tầng còn tiến nhập?”
Thấy Xích Diễm vẻ thất vọng, Vân Nguyệt vội an ủi: “Công lực của ngươi là do ngươi khổ luyện từng bước một mà .
thì khác. Ta trực tiếp hấp thu chân khí của ngươi, từng trải qua khổ luyện thực chiến. Có thể đạt đến tầng thứ chín của nội công tâm pháp, là kỳ tích.
Có lẽ… còn thiếu một cơ duyên để luyện. Nếu như cơ hội trải nghiệm, thể sẽ đột phá .”
DTV
Thấy Xích Diễm vẫn còn vẻ u sầu, Vân Nguyệt trề môi, rút khỏi vòng tay , bộ giận dỗi: “Ngươi cứ mãi ép tu luyện tới thần công một tầng, chẳng lẽ chê bộ dạng hiện tại của xí ?”
Nhìn thấy nàng nũng, Xích Diễm vội vàng nhảy lên, bày dáng vẻ khoe mẽ : “Sao thể! Làm thể! Lúc ngươi còn mang gương mặt phá tướng, từng ghét bỏ ngươi ?
Ta chỉ là mong ngươi sớm ngày đột phá đến thần công một tầng mà thôi…”