“Điện hạ, ngài như về phụ , còn ích lợi gì chứ?”
“Có lẽ… đây chỉ là một hồi hiểu lầm cũng chừng?” Bắc Minh Khải lên tiếng, nhưng lời lẽ mang ý ngầm khác: “Tưởng cô nương, nam nhân nào mà tam thê tứ ? Nếu ai cũng theo suy nghĩ một vợ một chồng như cô nương, thế gian chẳng yên từ lâu ?”
Lời dường như nhắm Vân Nguyệt, nhưng trong lòng là bóng gió đến việc hoàng đế nhiều phi tần sinh con.
“ là nam nhân tam thê tứ cũng chẳng chuyện gì lạ, nhưng chẳng lẽ nam nhân nào từ đầu chí cuối một lòng một với tình cảm ?” Vân Nguyệt mỉm , chậm rãi đáp:
“Tiểu nữ thể ngăn bi kịch xảy , thì chỉ còn cách tránh xa khỏi bi kịch đó. Giống như Huyền Vương , tuy sinh trong hoàng gia, nhưng mang danh Tiêu Dao vương. Một con , tuy thể chọn nơi sinh , nhưng thể lựa chọn con đường bước . Thái tử điện hạ, ngài thấy ?”
Bắc Minh Khải thoáng sững , đó lớn:
“Tưởng cô nương ! Có thể sống tiêu d.a.o tự tại như huyền , cũng chắc là chuyện . Chỉ tiếc, vài chẳng hiểu điều đó.”
Vừa dứt lời, ánh mắt Bắc Minh Khải liền lướt qua Xích Diễm.
“Đại ca, ngươi là thiên mệnh chọn lựa, là kẻ trời ưu ái. Dù kẻ hiểu, thì thiên ý định, thể đổi .”
Thấy Xích Diễm thể hiện rõ lập trường của , Bắc Minh Khải liền bật :
“Ai !” Nói , chuyển giọng hỏi:
“Lão tam, những ngày ngươi ở Ký Châu, từng gặp qua hai hộ vệ của ?”
“Hộ vệ?” Xích Diễm khẽ nhíu mày, hiển nhiên là hiểu rõ chuyện gì đang nhắc đến, liền hỏi :
“Trong hộ vệ bên cạnh hoàng , mà thần quen thuộc chỉ Tào hộ vệ và Nghiêm hộ vệ. Không hoàng hỏi đến ai?”
“Chính là hai bọn họ.” Bắc Minh Khải đáp, ánh mắt sắc bén chăm chú Xích Diễm, bỏ sót bất cứ biểu hiện nhỏ nhặt nào gương mặt .
“Tào hộ vệ và Nghiêm hộ vệ cũng đến Ký Châu? Nếu hoàng sớm một tiếng, thần thể thu xếp cho họ !”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-khong-thanh-vo-ta-vuong/chuong-197.html.]
“Ngươi thật sự từng gặp qua họ?” Rõ ràng Bắc Minh Khải tin lời của Xích Diễm.
“Sao ? Chẳng lẽ Tào hộ vệ và Nghiêm hộ vệ đến đây là để tìm thần ?”
Xích Diễm nhẹ nhàng đẩy câu hỏi ngược cho Bắc Minh Khải, thêm:
“Lần đến Ký Châu , thần … thực sự chẳng điều tra gì.”
Câu cuối cùng, Xích Diễm cố ý hạ giọng thật thấp, chỉ để Bắc Minh Khải thể rõ.
Hàm ý truyền đạt rõ ràng – rằng , Bắc Minh Huyền, vẫn điều. Hắn hiểu rõ những gì xảy đều do thái tử đích sắp đặt. Vì , dù cho rầm rộ điều tra, cuối cùng cũng kết luận là chẳng tìm manh mối nào – như mới giữ thể diện cho thái tử. Do đó, tuyệt đối sẽ cử tâm phúc như Tào hộ vệ Nghiêm hộ vệ đến tiếp xúc riêng.
Tuy nhiên, ý mà Xích Diễm bày tỏ khác với điều Bắc Minh Khải đang mong . Trong chốc lát, Bắc Minh Khải nhất thời tìm cách để tiếp tục câu chuyện.
Biết rõ rằng từ miệng Xích Diễm thể moi gì thêm, Bắc Minh Khải đành chuyển hướng đề tài.
“Lão tam, chuyến Ký Châu điều tra án hẳn là vất vả .”
“Đại ca thế là quá lời! So với ngày ngày trăm công ngàn việc, thần chỉ là vì phụ hoàng tận chút sức mọn, dám đến vất vả! Huống hồ là…”
Xích Diễm liếc Vân Nguyệt đang bên cạnh với vẻ mặt mơ hồ như hiểu họ đang gì, nở nụ đầy hàm ý:
“Chuyến Ký Châu của thần , thu hoạch quả thực lớn.”
DTV
Bắc Minh Khải liếc Vân Nguyệt một cái, nhạt :
“Đã như , huyền mau chóng đưa Tưởng cô nương hồi phủ. Tả tướng chắc cũng đang sốt ruột đợi .”
Xích Diễm đáp lời:
“Vậy thần xin phép đưa nàng đến diện kiến Tả tướng .”