Tưởng Hàn tận tình khuyên bảo khuyên nhủ :
“Việc chẳng những bổn vương sẽ đáp ứng, mà Nguyệt Nhi cũng tuyệt đối sẽ đồng ý.”
“Chuyện của Nguyệt Nhi, lão thần sẽ tự với nàng. Điện hạ, lời của lão thần, ngài nhất định ghi nhớ kỹ, ngàn vạn chớ khởi tranh chấp với hoàng thượng chốn triều đình.”
“Đừng . Nguyệt Nhi bên đó, ngàn vạn đừng để nàng .” Xích Diễm kiên định : “Ta để Nguyệt Nhi những chuyện xa . Đa tạ tả tướng nhắc nhở, sẽ tìm phụ hoàng hảo hảo thương nghị, cho đến khi đồng ý lời thỉnh cầu của mới thôi.”
Sự kiên định của Xích Diễm khiến Tưởng Hàn hóa đá.
Tuy là ông ngoại của Nguyệt Nhi, trong mắt , cháu gái dĩ nhiên là nhất đời. Thế nhưng cũng hiểu, bản mang nhiều thiên kiến.
Trên thế gian , nữ tử điều kiện ưu tú hơn Nguyệt Nhi nhà là ít. Rốt cuộc là điều gì khiến Huyền Vương đối với nàng như thế? Tình nguyện vứt bỏ cả giang sơn, cũng chịu buông nàng ?
Chẳng lẽ Huyền Vương thực sự là vị Tiêu Dao vương màng đến quyền thế giang sơn?
Không thể nào!
Cả đời từng gặp qua bao , trong các hoàng tử, đích thực chỉ Huyền Vương là thích hợp nhất để kế thừa ngôi vị đế quân Bắc Tường quốc. Cũng chỉ Huyền Vương mới thể xứng với danh xưng đại trí tuệ.
Nếu hoàng thượng nể tình, đồng ý để Nguyệt Nhi vương phi, thì khi Huyền Vương lên ngôi hoàng đế, chẳng lẽ vẫn thể tiếp tục che chở cho Nguyệt Nhi mà tiếc đối nghịch với quần thần?
Đối với một căn cơ như Huyền Vương mà , như thì giang sơn chẳng sẽ trở nên chông chênh?
Tưởng Hàn dù cũng từng lăn lộn trong trung tâm quyền lực mấy chục năm, tuy rằng hôn sự còn định đoạt, nhưng trong lòng sớm lo nghĩ cho tương lai.
Con đường của Huyền Vương và Nguyệt Nhi, mặc kệ nghĩ thế nào nữa, vẫn luôn khiến cảm thấy u sầu lo lắng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-khong-thanh-vo-ta-vuong/chuong-206.html.]
Khi đến hậu viện, gian phòng của Vân Nguyệt nha thu dọn xong xuôi từ lâu.
Nhìn thấy Xích Diễm, Vân Nguyệt khẽ mỉm . Xích Diễm lập tức tiến lên ôm lấy nàng, mỉm đầy trìu mến.
“Thế nào, lòng chứ?”
“Tất nhiên !” Vân Nguyệt mỉm đáp: “Không chỉ lòng với căn phòng , mà còn hài lòng với nữa.”
“Ngươi thấy ?”
“Thật điều kiện của cũng kém, xứng với vị vương gia nhàn tản như ngươi cũng coi như là môn đăng hộ đối. Chỉ là ông ngoại sức ngăn cản, còn giữ riêng ngươi . Ta liền , nhất định là chuyện. Nói , rốt cuộc xảy chuyện gì?”
DTV
“… Ngươi chắc chắn là chuyện gì xảy ?”
“Tất nhiên! Nếu như ngươi chỉ là một vị vương gia bình thường thì lẽ còn , nhưng ngươi là thứ bốn mươi sáu trong hàng ngũ quý tộc vương tôn của bốn quốc gia. Ta mới tin ngươi gì!”
Đối với suy đoán của Vân Nguyệt, Xích Diễm vô cùng hài lòng.
“Ân! Không sai! Biết chồng ai bằng thê. Nguyệt Nhi nhà quả nhiên là con giun trong bụng .”
“Đi ! Ngươi mới là giun đũa!”
Hai trêu đùa một hồi, Xích Diễm : “Lần chẳng kể với ngươi, của Thánh cung mơ tưởng đưa chỗ chết, nên khiến bộ nam tử hoàng tộc Huyễn Ảnh đại lục đều mắc một loại Hàn Huyết chứng ?”
Thấy Vân Nguyệt gật đầu, Xích Diễm tiếp tục: “Điều từ lâu , hơn nữa hai nghìn năm trăm năm , từng bắt giữ một vị trưởng lão của Thánh cung, với rằng chỉ cần đeo chiếc vòng , thì ba nghìn năm , Thánh chủ tự nhiên sẽ thể tìm từ trong bộ hoàng tộc của tứ quốc.”
“Ngươi cái gì? Sao đây từng với chuyện ? Vậy chẳng hiện tại ngươi nguy hiểm ?” Nghe lời Xích Diễm, Vân Nguyệt lập tức lo lắng.
“Yên tâm , hiện tại thực lực của khác xa so với mấy nghìn năm . Tuy rằng thanh chước thương gây tổn thương đến nguyên thần, nhưng cũng dễ gì nhận phận của .”