Hiện tại Thánh chủ ở đây, bảo tính mạng mới là quan trọng nhất.
Sau khi hiểu rõ tình thế, Lê trưởng lão lập tức hạ , quỳ rạp xuống đất.
“Ma quân đại nhân, xin hãy tha tiểu nhân một mạng! Tiểu nhân nhị vị đêm nay mặt trong rừng rậm, là vô tình xâm phạm, thật sự cố ý. Cầu xin Ma quân đại nhân cùng tiểu thư khai ân.”
“Khai ân?” – Vân Nguyệt nhíu mày: “Lê trưởng lão, chắc ngươi cũng giữa chúng và Thánh cung vốn là ngươi c.h.ế.t sống. chúng hạng lạm sát kẻ vô tội như các ngươi rêu rao. Vậy nên, hãy cho một lý do chính đáng để g.i.ế.c ngươi. Nếu hợp lý, sẽ tha mạng.”
“Ta… Ta thể bí mật gia nhập hàng ngũ các vị. Chỉ cần đem việc hôm nay báo cho Thánh chủ, thể nội ứng cho các vị.”
Lê trưởng lão dập đầu sang Xích Diễm, giọng run rẩy:
“Ngài cũng , Thánh chủ luôn xem ngài là đại địch hàng đầu. Giờ ba ngàn năm kỳ hạn sắp tới, nếu đoạt Ma Đan do Thánh chủ đích canh giữ, dù giết, ngài cũng sẽ vì Hàn Huyết Chứng mà mất mạng.
Nếu các vị chịu tha mạng cho , thể giúp các vị trộn nội bộ Thánh cung, đoạt lấy Ma Đan.”
“Bản tôn lời ngươi là thật?”
Xích Diễm lạnh lùng hỏi, tóc bạc tung bay, hắc bào phần phật, đôi mắt đỏ rực như thiêu cháy trời đất. Uy nghi khiến Lê trưởng lão nghẹt thở.
“Ma quân đại nhân! Những gì tiểu nhân đều là thật! Xin hãy tha cho tiểu nhân một mạng, để tiểu nhân cơ hội chứng minh lòng trung thành!”
“Muốn bản tôn tha ngươi, ngươi trả lời bản tôn một câu hỏi .”
“Xin cứ hỏi! Tiểu nhân nhất định gì nấy, dám giấu giếm!”
“Các ngươi Vân Nguyệt là ai ?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-khong-thanh-vo-ta-vuong/chuong-282.html.]
Câu hỏi của Xích Diễm khiến Vân Nguyệt chấn động. Nàng ngờ đột nhiên hỏi một tử Thánh cung về thế của .
Chẳng lẽ… Hắn nàng từng quan hệ với Chiến Tân Đường? Hay là… đoán điều gì?
“Vân Nguyệt?…”
Đối mặt với câu hỏi bất ngờ , Lê trưởng lão nhất thời kịp phản ứng.
“Lê trưởng lão, ngươi xem thử nhận ?”
Vân Nguyệt lập tức huyễn hóa dung mạo thật sự của .
Được . Đã đến lúc cùng rõ chuyện. Dù nàng từng là thê tử của Chiến Tân Đường, nhưng đời , nàng là của Xích Diễm. Nàng gì giấu.
Lê trưởng lão ngẩng đầu, nghi hoặc nàng. ngay khi thấy dung mạo thật của Vân Nguyệt, sắc mặt như hóa đá, ánh mắt trợn trừng.
DTV
“A ——” – Hắn kìm kêu lên: “Ngươi… Ngươi… Phu… Phu nhân…”
Khi nãy, lúc đến tên Vân Nguyệt, chỉ cảm thấy quen tai. bởi từ đến nay vốn chẳng quan tâm đến sự vụ trong Thánh cung, lập tức nhớ . Giờ tận mắt thấy nàng, tất cả ký ức lập tức ùa về. Một nữ tử xinh đến thế, thể khắc sâu trong trí nhớ?
Tiếng “Phu nhân” như một thanh kiếm, đ.â.m sâu tâm khảm Xích Diễm.
“Ngươi cái gì ——” – Hắn nghiến răng hỏi, âm thanh trầm thấp như sấm gầm.
“Ta…”
Lê trưởng lão sắc mặt trắng bệch, Xích Diễm đang lộ rõ sát ý, trong lòng dâng lên nỗi bi thương lẫn kinh hoàng.
“Ma quân tha mạng! Tiểu nhân… tiểu nhân chỉ là vô ý thật. Dù khiến ngài giận, nhưng điều chứng tỏ tiểu nhân dối trá – chính là lòng trung thành đấy a!”