Dù thể xác định Xích Diễm rốt cuộc là ai, nhưng ít nhất cũng thể khoanh vùng nghi phạm trong các hoàng tử Bắc Tường quốc. Như , nguy hiểm đối với bọn họ liền gia tăng đáng kể.
Vân Nguyệt nhẹ nhàng bôi thuốc cho tiểu kỳ, hồi tưởng những cảnh tượng kinh tâm động phách trong đêm nay. Chờ lâu mà vẫn thấy tiểu kỳ hồi đáp lời nàng.
Nghi hoặc ngẩng đầu lên, liền phát hiện tiểu kỳ đang hưởng thụ đến mức nheo mắt , nơi miệng và mũi bởi vì cực độ đè nén mà phát những tiếng “ân ân” khe khẽ.
Nhìn kỹ thêm một chút, nàng kinh hãi phát hiện nó bắt đầu nóng lên, sắc lông lam nhạt xinh dần mang theo ánh hồng phấn.
Ngay cả bên … tiểu cũng dựng thẳng…
Nàng lập tức nhớ đến đầu tiên nó l.i.ế.m lên cánh môi nàng, khi đó thể nó cũng đổi màu tương tự.
Chẳng lẽ vật đang động sắc niệm với nàng?
Ta sát!
Khóe môi Vân Nguyệt co giật, lập tức chút nể tình mà gõ mạnh lên đầu tiểu kỳ một cái.
Tiểu kỳ vốn đang nhắm mắt hưởng thụ liền giật bật dậy, quanh bốn phía một vòng xác nhận nguy hiểm, lúc mới chú ý đến sắc mặt Vân Nguyệt tối sầm.
Bất mãn kêu lên hai tiếng “tức tức oai oai”, nó nghi hoặc nàng. Rõ ràng lập công ? Tại đánh?
Ánh mắt Vân Nguyệt chút thiện trượt xuống , chỉ thấy “ ” của tiểu kỳ ngạo nghễ thẳng như một binh lính chuẩn trận.
Tiểu kỳ trợn tròn mắt, vội vàng từ hai bên hông vươn hai chiếc móng nhỏ, luống cuống che chỗ , cũng dám Vân Nguyệt thêm nào.
Vừa nhất thời cảm thấy thoải mái, liền quên mất bản mặc y phục…
DTV
Thảm !
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-khong-thanh-vo-ta-vuong/chuong-286.html.]
Tiểu kỳ lén lút liếc Vân Nguyệt đang chăm chú quan sát , cúi gập đầu xuống, dám đối diện với ánh mắt nàng, giống như một quả bóng cao su xì , nhẹ nhàng bò đến chân nàng, giơ hai tay lên bấu lấy mép váy nàng như níu lấy dây thừng, chậm rãi trèo lên, chui lòng nàng.
Sau đó thì rúc chặt trong n.g.ự.c nàng, dám nhúc nhích lấy một chút.
“Sắc cẩu, hiện tại ôm ngươi là vì ngươi còn vết thương, vì tha thứ cho ngươi. Chờ đến khi thương thế lành , từ nay về nếu cho phép mà dám leo lên , tự gánh hậu quả!”
Nghe thấy lời Vân Nguyệt, hai tai vốn dựng thẳng của tiểu kỳ lập tức cụp xuống.
Ô ô ô… nó thật sự oan uổng quá!
Ở nơi Vân Nguyệt thấy, vết thương nơi n.g.ự.c bụng của tiểu kỳ kỳ tích lành từ lâu.
Khi Vân Nguyệt lặng lẽ trở lều trại, phát hiện nơi đó đèn đuốc sáng trưng.
Sau khi quan sát một chút tình thế, nàng mới âm thầm ẩn trở lều của Xích Diễm, đưa khỏi gian. Lúc , tiểu kỳ nàng đuổi trở trong gian, trong lều giờ chỉ còn hai – Xích Diễm và Vân Nguyệt.
“Sao ngay cả Cẩm Y Vệ cũng thấy ? Ta hỏi xem rốt cuộc xảy chuyện gì.” Vừa xong, Vân Nguyệt lập tức xoay bước ngoài.
mới bước hai bước, Xích Diễm mạnh mẽ kéo lòng.
Ngay đó, một hương vị quen thuộc liền bao trùm lấy đôi môi nàng.
Xích Diễm điên cuồng hôn nàng, nồng nhiệt mà mang theo vài phần cay đắng, lạnh nơi môi hòa lẫn cùng nhiệt khí nóng bỏng, dường như hòa tan nàng lòng.
Ngay khi mạnh mẽ ôm chặt trong lòng, nàng hiểu rõ tâm trạng và suy nghĩ của lúc .
Nàng cảm thấy bản đáng thương, càng sinh cảm giác sẽ mất nàng. Vân Nguyệt nghiêng đầu, vòng tay qua cổ , đáp nụ hôn một cách sâu sắc hơn.
“Nguyệt Nhi, rời xa ! Cho dù ngươi phát hiện bản là thê tử của Chiến Tân Đường, cũng rời xa !”