Ba ngàn sợi tóc bạc tung bay trong gió mạnh, phối cùng trường bào đen tuyền, một trắng một đen tương phản rực rỡ, như ngọn lửa cùng băng tuyết giao , nổi bật lên sắc thái chói lóa giữa trời mây u ám.
Chiến Tân Đường phi lên , dồn hết pháp lực một chưởng, mạnh mẽ đánh thẳng n.g.ự.c Xích Diễm.
Hắn rõ, pháp lực của Xích Diễm vượt xa . Một chiêu chỉ khiến thương, thậm chí thể sẽ phản phệ ngược , khiến trọng thương.
Thế nhưng, dù là như , cũng tuyệt đối chùn bước – bảo vệ con gái mà yêu bằng cả sinh mệnh.
khi một chưởng thuận lợi đánh trúng n.g.ự.c Xích Diễm – hề ngăn cản, khi kẻ luôn như ngọn núi cao sừng sững mặt đánh bay , khi thấy trong mắt Vân Nguyệt vui mừng, mà là hoảng loạn, là đau thương…
Chiến Tân Đường , thua.
Thua triệt để.
“Ngọn lửa!” – Vân Nguyệt kêu lên đau đớn.
Ngay lúc Xích Diễm triệt hồi hết thảy phòng hộ, để mặc một chưởng đánh , ảnh đánh bay, m.á.u tươi trào .
Vân Nguyệt lao đến, tiếp giữa trung.
khi nàng chạm thể đang rơi của Xích Diễm, pháp lực dư âm của Chiến Tân Đường đánh văng . Ánh đỏ lóe lên – thể nàng liền bao phủ trong một tầng sáng dịu, rơi xuống đất một cách an .
Còn Xích Diễm, từ đầu đến cuối dùng tiên lực hộ thể. Hắn rơi xuống, ngã lòng Vân Nguyệt.
Máu từ miệng ngừng tuôn trào, Vân Nguyệt đau lòng đến nỗi lệ rơi ngừng.
“Ngọn lửa! Ngươi ? Ngươi thật ngốc! Rõ ràng thể tránh, vì né?”
DTV
Nàng dùng tay lau m.á.u cho , đôi mắt sưng đỏ.
Chiến Tân Đường bên, tình địch nàng ôm lòng, lòng ghen tuông như thiêu đốt.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-khong-thanh-vo-ta-vuong/chuong-397.html.]
Kẻ thật sự phúc hắc! Hắn rõ sẽ pháp lực phản phệ, lợi dụng lòng thương xót của Vân Nguyệt để giữ nàng . Xích Diễm còn phúc hắc hơn – hết toan tính, mà vẫn cố tình hứng trọn một chưởng.
Dù chết, cũng đủ khiến lòng đau đớn.
Vân Nguyệt vẫn ôm , gào lên giữa nước mắt: “Ngươi tổng là dùng sinh mệnh để uy h.i.ế.p . Vừa tiếp lấy một chưởng của Tân ca ca, chẳng cũng là để đau lòng ? Ngươi cho rằng như , sẽ trách Tân ca ca, với ngươi?”
Nghe , Chiến Tân Đường cảm thấy dễ chịu hơn một chút. Ít nhất nàng còn phân biệt đúng sai, còn Xích Diễm cố tình chịu đòn.
Xích Diễm ho khan, khó nhọc : “Ta … nhàm chán như …”
“Vậy vì né? Ngươi rõ ràng thể tránh!” – nàng nghẹn ngào hỏi.
Thật lâu , Xích Diễm định thở, từ trong lòng nàng dậy, dùng tay vén tóc nàng tai, nhẹ giọng :
“Ngươi chẳng luôn cảm thấy thiếu ba ngàn năm cảm tình ? Vậy thì để trả một phần đó cho .
Nếu hận , g.i.ế.c , thì cho giết. Dù là thể bất tử, cho dù hồn phi phách tán, cũng thể gom .
Chỉ là – một điều, ngươi nhớ kỹ – ngươi gả cho . Chờ trở , nhất định sẽ tìm ngươi.”
Nói , dậy, nữa đối mặt Chiến Tân Đường, chờ đợi đòn tiếp theo.
Những lời như nhẹ tênh, nhưng nặng tựa sinh tử.
“Không! Không!” – Vân Nguyệt nhào đến chắn Xích Diễm, lóc van xin: “Tân ca ca, cầu , xin đừng!”
kịp dứt lời, một luồng ánh sáng đỏ nhẹ nhàng bao bọc lấy nàng, đưa nàng một quả cầu mềm mại, đẩy nàng xa.
Dù nàng gào cầu xin thế nào, Xích Diễm cũng thả nàng .
Hắn thu pháp lực, yên trong gió, dáng vẻ kiên cường mà cô độc. Áo bào rách nát, thể loạng choạng nhưng ánh mắt kiên định vô cùng.
Nhìn Chiến Tân Đường với ánh mắt lạnh lùng nhưng dứt khoát, Xích Diễm : “Nguyệt Nhi là thê tử của bản tôn. Dù ngươi thừa nhận, đây cũng là sự thật định.”