Cho nên khi lão tứ đang đến những lời bất lợi cho , lão nhị lập tức chen lời, nhất định vị “thiên thần” đại nhân hiểu rằng, Vân Nguyệt vốn do sát hại.
Thế nhưng lời còn dứt, chỉ thấy “thiên thần” cần nhấc tay, thể như cánh diều đứt dây, bay thẳng phía .
Đến khi đập mạnh vách tường cuối phòng, mới ngừng .
Cú va chạm gần như khiến bộ nội tạng vỡ nát. Hắn kịp hét một tiếng, liền còn khí lực thêm lời nào, chỉ thể co rúm chân tường mà rên rỉ.
Giữa lúc , thanh âm lạnh lùng một nữa vang lên:
“Từ giờ khắc , bản tôn chỉ định ai , kẻ mới mở miệng. Bất cứ ai cũng giành lời, biện giải. Nếu tái phạm… bản tôn vĩnh viễn ngươi chuyện nữa.”
Lão nhị đụng đến thần hồn điên đảo, trong lòng sôi sục hận ý.
Chết tiệt! Không lời nào cũng giết, mở miệng cũng trừng phạt! Cái loại thần côn gì chứ, lợi hại hoàng đế luôn ?! Bản tôn cái đầu ngươi!
“Hoàng đế? Bản tôn còn chê chức thấp kém. Ngươi dám mắng bản tôn trong lòng, thì khỏi cần thêm lời nào nữa.”
“Tiểu nhân đáng chết, tiểu nhân đáng chết! Thiên thần đại nhân thứ tội, tiểu nhân dám nữa…”
DTV
Lão nhị vội vàng nhận , trong lòng thì thầm rủa thầm, nhưng nghĩ đến đối phương thể lòng , lập tức đổi giọng trong đầu: “Thiên thần đại nhân là đại thần! So với Ngọc Hoàng đại đế còn cao quý! Đại thần thể so đo cùng tôm tép!”
Hai kẻ còn đối thoại giữa thiên thần và lão nhị, chỉ trợn tròn mắt kinh hãi.
Thiên thần , còn thể suy nghĩ trong lòng họ!
Thế thì… đừng dối, ngay cả nghĩ cũng dám.
“Ngươi, tiếp tục.”
Bị điểm danh nữa, tiểu thúc lập tức sấp mặt đất, cung kính đáp:
“Dạ , tiểu nhân xin tiếp tục.”
“Sau khi Vân Nguyệt giết, lão nhị lập tức phá cửa sổ bỏ trốn. Hắn rõ ràng chuẩn từ , từ độ cao hơn ba trăm trượng mà vẫn thể bình an hạ đất nhờ thiết đặc biệt.
Bất quá, chúng cũng kém. Ta, lão đại và lão tứ cũng nhảy theo cửa sổ, dùng vũ khí hộ mà hạ cánh an .
Còn lão nhị — cũng chính là Mộ Vân Địch,” đến đây, tiểu thúc chỉ về phía nam tử trẻ tuổi một bên, “Hắn là vị hôn phu của Vân Nguyệt, hai vốn đính ước, chỉ chờ ngày thành . chính là của lão nhị, xưa nay luôn dùng lời ngon tiếng ngọt để mê hoặc Vân Nguyệt, gạt lấy lòng tin của nàng.
Lần chúng thể tìm nàng, là nhờ lúc nàng luyện công thương, mà nguyên nhân cũng do mà .
Hắn đợi lầu tửu điếm, đón lão nhị trốn thoát bằng xe. Chúng thấy liền đuổi theo. Ai ngờ còn kịp gì, thiên thần đại nhân đưa đến nơi .
Thiên thần đại nhân, lời chúng đều là sự thật, tuyệt đối hư dối nửa lời!”
Biết thiên thần thể thấu tâm can, tiểu thúc sức biểu lộ sự chân thành, dáng vẻ chẳng khác nào một thúc thúc vì cháu gái báo thù.
Nghe đến đây, Xích Diễm run rẩy vì tức giận.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-khong-thanh-vo-ta-vuong/chuong-490.html.]
Vị hôn phu? Sắc dụ?
Ánh mắt lạnh lẽo liếc Mộ Vân Địch — kẻ sợ đến tiểu tiện khống chế — trong lòng Xích Diễm nghẹn đến khó thở.
Loại nam nhân bẩn thỉu như thế, Nguyệt Nhi thể để ý? Còn vị hôn phu…
Bên cạnh, Vân Nguyệt cũng hít sâu, sắc mặt cực kỳ khó coi.
Nàng xem trọng ? Đừng đùa…
“Đến lượt ngươi, .” Xích Diễm chỉ về phía góc tường, nơi nhị bá đang co quắp.
“Khụ khụ… Dạ! Dạ! Tiểu nhân xin !”
Có tấm gương lão đại và lão tứ, nhị bá học khôn, lập tức gật đầu tỏ rõ thái độ, mới bắt đầu kể:
“Thiên thần đại nhân, ngài thể thấu lòng , chắc chắn hiểu dám dối.
Chuyện bắt đầu đúng như lão ngũ kể. Chính là Mộ Vân Địch cung cấp cho chúng manh mối về Vân Nguyệt, để chúng đến nơi . Khi nàng đang luyện công, tiện phân tâm, nên chúng nhân cơ hội đó đả thương nàng.
Không nàng thương . Nàng tinh thông công pháp quỷ dị, một nàng thể g.i.ế.c hết bọn như trở bàn tay.
Đả thương nàng, cũng chỉ để đoạt vật thuộc về Vân gia. Lúc , khi chúng hỏi nơi cất giấu, nàng chẳng gì, chỉ bảo sẽ tiết lộ với .
Kỳ thực lúc đó cũng thấy kỳ quái. Dựa theo kế hoạch, phái Mộ Vân Địch tiếp cận nàng, lấy lòng tin. Vậy mà nàng chỉ cho ?
Quả nhiên, chúng trúng kế.
Tuy đến giờ vẫn hiểu vì nàng đột nhiên tử vong, nhưng lúc nàng gọi đến, ghé sát tai thì thầm: ‘Nhị bá, ngươi tin , Nguyệt Nhi thể khiến các ngươi c.h.ế.t thảm?’
Khi còn đang suy nghĩ lời , nàng sang với cả bọn: ‘Ngươi , Mộ Vân Địch sẽ gì.’
Lúc đó còn cho rằng nàng đần, vì tất cả chúng đều ở đây, quyết tâm đoạt vật mới rời . Sao thể rút lui vì mấy câu ?
Ngay khoảnh khắc còn nghi hoặc, nàng đột nhiên thổ huyết. Điều khiến ngột ngạt nhất là, khi c.h.ế.t nàng còn : ‘Nhị bá, ngươi thật ác!’
Thiên thần đại nhân, thề, thật sự g.i.ế.c nàng. Nàng là đột nhiên phun máu…”
Nói đến đây, nhị bá như sực tỉnh, lẩm bẩm:
“Ta hiểu ! Có lẽ nàng trọng thương sẵn, chúng đánh thêm một chưởng. Những gì nàng với chúng , chẳng qua là để bày bố kế hoạch cùng.
Một khi nàng chết, tất cả đều thành vô chứng. Lão đại bọn họ sẽ tin nàng tự sát, nên sẽ hiểu lầm — và như thế, mục tiêu của nàng thành công: Khiến chúng tự g.i.ế.c lẫn , ngươi c.h.ế.t thì lìa đời! Phải! Chính là như !”
Lời lão nhị khiến lão ngũ và Mộ Vân Địch đồng loạt hít một ngụm khí lạnh.
Giờ phút , thiên thần đại nhân đang ở đây, lão nhị tuyệt đối dám dối.
Nếu là thật… chẳng bọn họ một kẻ c.h.ế.t tính kế ?