“Cho nên, các ngươi nghĩ rằng nếu Vân Nguyệt chết, thể đến Huyễn Ảnh đại lục, thì Hỗn Nguyên Thiên Tinh cùng 《Càn Khôn Bí Lục》 sẽ thuộc về các ngươi?”
“Thiên thần đại nhân tha mạng! Chúng dám nữa! Thật sự dám nữa!”
“Câm miệng! Bản tôn còn hỏi xong!”
Nói , Xích Diễm sang Mộ Vân Địch – kẻ tựa hồ như chẳng can hệ gì, nhưng bộ dạng “vị hôn phu” giả tạo mà càng thêm nổi giận.
Thân thể Nguyệt Nhi của , tuy rằng chỉ là vật dẫn tạm thời để nàng trốn luân hồi, vốn chẳng chân , nhưng kẻ phàm nhân hèn mọn tự lượng sức, dám xưng là vị hôn phu của nàng?
Đáng chết! Xứng ? Xứng đáng ?!
Nàng từng tín nhiệm , mà phản bội nàng!
Hảo! Hảo lắm!
“Ngươi là vị hôn phu của Vân Nguyệt?”
Âm thanh của Xích Diễm đột nhiên trầm xuống, khiến Mộ Vân Địch đổ mồ hôi lạnh, đến cả Vân Nguyệt cũng cảm thấy như điều gì tội thể tha thứ.
Lén lút liếc Xích Diễm, thấy sắc mặt tối đen như mực, lòng nàng liền dâng lên một hồi lo sợ.
Nhìn Mộ Vân Địch đang bẹp như một bãi bùn mặt Xích Diễm, so sánh với dung mạo tuấn mỹ vô song của Xích Diễm, Vân Nguyệt cũng khỏi nghi hoặc: chẳng lẽ nguyên thần, đến cả thị lực và thẩm mỹ cũng giảm sút ?
“Phải, là!”
Nghe thấy câu hỏi, Mộ Vân Địch vội vàng đáp lời.
Hắn của Vân gia, vốn nghĩ rằng chuyện chẳng liên quan đến . Nào ngờ điểm danh hỏi đến. Trong lòng cảm thấy chút bất an, nhưng cũng dám suy nghĩ nhiều – , chính là thể thấu lòng .
“Nguyệt Nhi tín nhiệm ngươi như , cớ ngươi phản bội nàng? Cho dù ngươi tiếp cận nàng là vì mục đích thuần khiết, nhưng nàng ưu tú đến thế, đến mức ngươi – một kẻ cặn bã như ngươi – cũng nàng tín nhiệm. Ngươi vì thể phản bội nàng? Ngươi nỡ lòng ?”
“Ngọn lửa!”
DTV
Vân Nguyệt thấy Xích Diễm quá mức kích động, lập tức tiến đến nắm lấy tay .
“Ngọn lửa, bọn họ đều là phàm nhân, ngươi cần gì so đo? Đừng giận nữa. Chúng nên mau chóng rõ chuyện thì hơn.”
Quả nhiên, Mộ Vân Địch đối diện với chất vấn của Xích Diễm, hệt như sét đánh ngang tai, sắc mặt trắng bệch, bất ngờ ngất lịm vì hoảng sợ.
Lão nhị cùng lão yêu thấy thiên thần đại nhân nổi giận, cũng sợ đến nỗi dập đầu ngừng.
“Các ngươi là nhân của Vân Nguyệt, chẳng những yêu thương bảo vệ nàng, ngược liên thủ sát hại nàng. Tội các ngươi… vạn kiếp bất phục!”
Nói xong, vô xà trùng chuột kiến xuất hiện. Lần , ba còn cũng ai may mắn thoát khỏi.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-khong-thanh-vo-ta-vuong/chuong-492.html.]
Lúc , bọn họ mới hối hận thấu tâm can. Nếu sớm ngày hôm nay, cho vàng bọn họ cũng dám động đến một cọng tóc của Vân Nguyệt.
Nhìn Xích Diễm chút lưu tình xử tử ba kẻ còn , Vân Nguyệt vẫn ngăn cản. Bởi lẽ nàng cũng lý do của riêng .
Nàng và Xích Diễm đều trải qua khổ nạn, chia cắt giữa biển mênh mông. Trong lúc nàng đơn độc, bơ vơ vô trợ, những kẻ chẳng những lừa gạt lòng tin của nàng, mà còn hợp mưu hại nàng đến chết.
Chuyện đủ, bọn chúng còn dám thèm Hỗn Nguyên Thiên Tinh của Xích Diễm.
Thật sự là… tội ác tày trời!
“Ngọn lửa, bọn họ mới , xác sẽ đến Huyễn Ảnh đại lục, mang Hỗn Nguyên Thiên Tinh giao cho chủ chân chính. nay xác mất, chúng ?”
“Chúng sẽ đưa! Đi thôi.”
Nói , Xích Diễm thêm lời nào, kéo Vân Nguyệt xé toang gian, trực tiếp tiến về ngũ ngàn năm – Huyễn Ảnh đại lục.
Trước đây, bọn họ từ Đông Ly Quốc hoàng cung của Huyễn Ảnh đại lục năm ngàn năm xuyên qua đến dị thế tinh cầu năm ngàn năm , chuyến vô cùng suôn sẻ. Lần chỉ là đến Huyễn Ảnh đại lục cùng thời điểm, đáng lý càng dễ dàng hơn.
Thế nhưng , trong quá trình xuyên qua, Xích Diễm tài nào tìm cửa chân chính của Huyễn Ảnh đại lục.
Vân Nguyệt thấy Xích Diễm luôn che chở phía nàng, một gánh lấy áp lực cực lớn của gian xé rách, trong lòng nàng đau xót vô cùng.
Không gian khi xé rách chỉ là một mảnh hắc ám hỗn độn. Xích Diễm dùng pháp lực bản mở đường, tìm hướng và đưa nàng thoát khỏi nơi .
Lần đầu tiên xuyên qua, chỉ là gian, mà còn vượt cả năm ngàn năm thời gian. Vậy mà khi , Xích Diễm vẫn thể dễ dàng chẻ đôi hỗn độn bằng lôi đình chi lực, đưa họ thuận lợi đến dị thế đại lục.
, bọn họ gặp sự ngăn trở ngoài dự đoán.
Rõ ràng, chỉ là gian xuyên qua – liên quan gì đến thời gian, độ khó chẳng thể so với đầu.
Thế mà, khiến Vân Nguyệt hồn phi phách tán.
Sau khi Xích Diễm xé toạc gian, cả hai cùng tiến vùng hỗn độn đen kịt. Hắn lập tức dùng pháp lực chiếu sáng bốn phía. Lạ kỳ , chỉ cần vận một chút lực, xung quanh sáng tỏ, phương hướng cũng hiện rõ. , mới chiếu sáng một chút, liền lập tức tối sầm.
Ngay đó, âm thanh của những luồng chớp va chạm ngừng vang lên xung quanh – “răng rắc” dồn dập.
Khi Xích Diễm nữa dùng pháp lực chiếu sáng, Vân Nguyệt kinh hoảng, đồng thời đau lòng nhận : bộ tia chớp trong gian đều hướng về phía Xích Diễm.
Đương nhiên, cũng nhiều tia chớp định bổ nàng. Xích Diễm dùng lực hấp dẫn, hút hết về phía .
Hàng ngàn, hàng vạn đạo thiểm điện từ bốn phương tám hướng giáng xuống. Một tay siết c.h.ặ.t t.a.y nàng, tay còn dùng lôi đình chi lực chống đỡ, thể đón lấy tất cả.
“Ngọn lửa, vì thế? Sao nơi nhiều sét đến ?”
Vân Nguyệt gian nan bước cùng , nhịn hỏi.
“Dưới tình huống bình thường, chỉ khi gặp bão tố gian mới xảy như . bão tố gian hiếm, hơn nữa lúc chúng đến nơi , rõ ràng là yên tĩnh. Cho nên đoán… là bởi vì chúng nghịch thiên mà , mới khiến nơi nổi lên cơn cuồng phong mãnh liệt như thế.”