Xích Diễm mỉm : “Làm ! Chỉ cần là do Nguyệt Nhi của đặt tên, thì đều là cái tên dễ nhất thế gian. ‘Thánh cung’—tên . Hơn nữa nơi đó chỉ hai chúng cư ngụ, là gia viên của chúng , ngươi gọi tên gì cũng !”
“Ân!” Nghe lời , Vân Nguyệt hớn hở gật đầu.
“Ngọn lửa, còn một đề nghị.”
“Nói .”
“Ngươi còn nhớ hôm đó khi chúng cùng Đông Phương Duyệt và Bắc Minh Hàn chuyện mở học viện, đó Nam Cung Dịch cùng Tây Môn Vũ cũng đến? Có thể thấy học viên của chúng nhất định sẽ ít.”
“Không sai, điều rõ ràng.” Xích Diễm đồng tình gật đầu.
“Chúng thủ dạy học trò, thì nhất định thể kém , đúng ?”
“Đương nhiên!”
“Vậy… đề nghị giữ những học sinh tư chất , tiếp tục bồi dưỡng sâu, để họ giúp dạy dỗ những học sinh tư chất yếu hơn. Ngươi thấy thế nào?”
“Ý kiến , cứ như . Chúng sẽ chọn một nhóm học sinh tư chất , dạy họ những điều thâm ảo hơn, để họ phụ trách giảng dạy cho học viên khác. Như học viện sẽ phát triển nhanh hơn, lượng học sinh nhận kiến thức cũng tăng lên đáng kể.”
“Hảo, cứ quyết định như thế!”
“Ngọn lửa.”
“Ân?”
“Đã học viện của chúng gọi là Càn Khôn Học Viện, chỗ ở là Thánh cung, từ nay gọi ngươi là Thánh chủ, ?”
“Sao là Thánh chủ mà là viện trưởng?”
“Ta nghĩ rằng những học viên tư chất sẽ cơ hội tu tiên. Khi họ đắc đạo thành tiên, sẽ nhập chủ thiên đình. Họ thể từ phàm nhân trở thành tiên nhân, tất cả đều là nhờ ngươi. Cho nên phân biệt , từ nay phàm ai thể tu tiên, đều là môn hạ của Thánh cung chúng .”
Thấy Xích Diễm bật , Vân Nguyệt hỏi: “Ngươi gì ?”
“Ta , rõ ràng ngươi là công chúa của Tiên giới, mà vẫn tâm tư bồi dưỡng thế lực riêng cho bản .”
Bị vạch trần tâm tư, Vân Nguyệt cũng giận, nghiêm túc : “Nếu những học sinh nhờ chúng mà đắc đạo, chắc chắn sẽ cảm kích chúng . Kẻ địch của chúng ẩn nấp nơi ai thấy , ai mới là thật lòng giúp đỡ, cũng . dám chắc rằng, phàm là tử của Thánh cung, đều sẽ dốc hết lực giúp chúng vượt kiếp.”
Thấy nàng nghĩ xa như , tuy Xích Diễm cảm thấy cũng chắc tác dụng, nhưng nỡ phản bác, liền gật đầu: “Được, tất cả theo ngươi. Cẩn thận, sắp khỏi thông đạo .”
Nói , Xích Diễm vận pháp lực tưới lên Lôi Đình chi kích, nhẹ vẫy một cái, mặt lưu ly đen mặt lập tức xé một khe trắng.
Ở trong vết nứt thời gian lâu như , gặp ánh sáng cường liệt bên ngoài, Vân Nguyệt chút thích ứng, còn kịp nhắm mắt , hắc bào của Xích Diễm nhẹ nhàng che lấy mắt.
“Đi thôi.”
Hắn , để nàng tự bước, mà trực tiếp bế ngang nàng lên. Ngay khoảnh khắc bước ngoài, bọn họ liền trở cung điện mà Đông Phương Duyệt từng chuẩn sẵn cho hai .
Lúc , năm cung nữ đang quét dọn, thấy hai bất ngờ xuất hiện, lập tức sững nhanh chóng hành lễ.
“Đi gọi Đông Phương Duyệt đến, bản tôn việc tìm .”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-khong-thanh-vo-ta-vuong/chuong-500.html.]
“Tuân lệnh.”
Sau khi cung nữ rời , Vân Nguyệt theo bóng lưng các nàng, nghi hoặc: “Ngọn lửa, ngươi cảm thấy những cung nữ gì đó kỳ lạ ?”
“Kỳ lạ? Ở chỗ nào?”
“Trước đây khi chúng ở trong cung, bọn họ luôn tỏ sùng bái khi thấy chúng . , ánh mắt thờ ơ, hề cảm xúc.”
“Không ngờ Nguyệt Nhi của cũng để ý chuyện khác sùng bái ?”
“Gì chứ! Ta là thật lòng đấy. Ngươi ?”
Xích Diễm nhíu mày. Hắn giờ giỏi xem xét sắc mặt ánh mắt khác. Bởi lẽ từ đến nay, đều là khác sắc mặt mà việc. Vì thế thật sự nhận điểm khác thường.
Sau khi hai rời , Đông Phương Duyệt vẫn luôn cho dọn dẹp tẩm cung thật sạch sẽ, để phòng ngày họ . Cho nên giờ đây, Xích Diễm và Vân Nguyệt cần dùng đến pháp thuật tẩy trần cũng thể nghỉ ngơi ngay.
“Di?”
“Làm ?” Thấy vẻ mặt nàng chút ngỡ ngàng, Xích Diễm hỏi.
“Hỗn Nguyên Thiên Tinh và 《 Càn Khôn Bí Lục 》 trở về…” Vân Nguyệt cảm ứng trong gian linh lực của .
Xích Diễm gật đầu: “Bình thường thôi. Bây giờ chúng năm ngàn năm , nên vật đều trở về thể ngươi. Đến hai ngàn năm , khi ngươi một đến dị thế đại lục, hai vật mới trôi dạt ở đó ba ngàn năm, cho đến khi chúng xuất hiện. Nguyệt Nhi, vất vả cho ngươi …”
“Ngọn lửa.”
“Ân?”
“Chúng ước định một điều ?”
“Được, ngươi .”
“Về , nếu chuyện đặc biệt, chúng đừng nhắc chuyện nữa. Đã là kiếp đến thì cứ để nó đến, chúng sẽ đối mặt. Đừng nhắc tới vất vả . Vì tương lai của chúng , sợ khổ.”
Khóe môi Xích Diễm cong nhẹ, gật đầu: “Được. Nếu chuyện gì, chúng sẽ đến nữa. Cứ sống theo cách của chúng . Kiếp đến, thì cùng đối diện; đến, thì sống an suốt hơn hai ngàn năm .”
“Hảo!”
Không lâu , tiếng “Hoàng thượng giá lâm” vang lên, Đông Phương Duyệt đến, mặt đầy hân hoan:
“Ma Đế, phu nhân, rốt cuộc hai cũng trở về!”
Nhìn nụ vui vẻ , Xích Diễm hỏi: “Việc chiêu sinh sắp xếp thỏa ?”
“Bẩm Ma Đế, học sinh tuyển chọn xong. Trung tâm của tứ quốc cũng dọn trống, chỉ đợi Ma Đế và phu nhân xây dựng học viện, học sinh sẽ thể nhập học.”
“Hảo, ngày mai bản tôn sẽ đến xem chỗ đó.”
“Chúng bốn cũng theo Ma Đế và phu nhân xem, ?”
DTV
Thấy vẻ mặt khát khao của , Vân Nguyệt mỉm : “Đương nhiên là .”
“Đa tạ phu nhân! , mấy tháng , kinh thành Đông Ly Quốc một tửu lâu mới khai trương, hương vị tuyệt hảo. Không phu nhân nhã hứng cùng đến thưởng thức?”