Thái Thượng Lão Quân trứng đau phát hiện, giờ phút , bảo bảo biểu hiện ngoan, các tân khách cũng đang chăm chú dõi theo. Nếu chịu dâng lên viên đại trân châu, thì từ nay về đừng mong sống yên ở Thiên Đình nữa.
Chao ôi… Xem về những dịp như cưới hỏi, sinh con, đầy tháng, trăm ngày…, vẫn là nên tham gia thì hơn. Dù tham gia, cũng nhất định nhớ mang theo lễ vật. Mang một lễ vật bình thường, dù cũng hơn việc mang gì cuối cùng dâng cả bảo bối yêu quý!
Thái Thượng Lão Quân cuối cùng vẫn đành cắn răng bỏ của yêu, bảo bảo thì mừng rỡ như báu vật, hai tay ôm lấy viên đại châu châu, ngừng mân mê cảm giác bóng loáng trơn mịn, ngắm ánh sáng dịu nhẹ phản chiếu sắc vàng nhàn nhạt bề mặt châu.
Bảo bảo đến tít mắt, vui vẻ đến nỗi suýt lăn nhung thảm.
“Bảo bảo, ngươi cùng ca ca chơi một chút ?”
Giọng mềm mại vang lên, bảo bảo cúi đầu xuống, liền thấy một bé trai thấp bé, tròn trĩnh như bí đao, híp mắt .
Ca ca?
Bảo bảo nghiêng đầu, suy nghĩ – hiểu!
Hắn chỉ nương , phụ , mới còn thêm ông ngoại – giúp lấy đại châu châu. … ca ca là cái gì?
Dù hiểu, nhưng nãy thấp bí đao giúp một chuyện lớn, nên…
Cũng ! – Bảo bảo híp mắt gật đầu một cái.
Dưới nhiều cam đoan của Tiểu Hiên Hiên, Thiên Đế và Vương Mẫu mới đồng ý để hai tự chơi một . Dù bảo bảo mới sinh, cho dù mang trong pháp lực thần tiên, cũng đề phòng bất trắc.
Vì , Thiên Đế yêu cầu Tiểu Hiên Hiên nhất định để bảo bảo ở trong tầm mắt của lớn, đưa quá xa.
Tiểu Hiên Hiên hơn ba tuổi, chút pháp lực hộ , bế bảo bảo lên chẳng tốn mấy sức. Sau lưng là một tấm thảm lông trắng cực lớn, dùng để chất đống những lễ vật mà bảo bảo cất gian – vặn thể biến thành một góc cho hai tiểu hài tử chơi, tránh lạnh từ mặt đất.
Tiểu Hiên Hiên ánh mắt vẫn rời khỏi viên đại trân châu trong tay bảo bảo, nuốt nước bọt ngừng.
Thật , viên trân châu để ý từ lâu. Chỉ là Thái Thượng Lão Quân sẽ tặng, cho nên mới giúp bảo bảo tranh lấy. Chỉ cần bảo bảo cầm , liền thể “thuận nước đẩy thuyền”, chiếm của riêng!
Sau khi cẩn thận đặt bảo bảo lên thảm, Tiểu Hiên Hiên cũng leo lên sát bên cạnh, mật mà nhỏ giọng :
“Bảo bảo, là Tiểu Hiên Hiên, là ca ca của ngươi.”
Bảo bảo chớp mắt – thu nhận thông tin!
“Ngươi ‘ca ca’ là ý gì ?”
Bảo bảo chớp tiếp – biểu thị: hiểu!
Tiểu Hiên Hiên như cũng lấy lạ. Dù mới sinh, thể hết , liền tự biên tự diễn:
“Ca ca là nhất với ngươi đời!”
Bảo bảo chớp mắt nữa, tràn đầy nghi hoặc.
Không đưa tử nương nương dạy, đời nhất là nương và phụ ? Sao giờ thêm ca ca? Ca ca là thứ gì ?
Thấy vẻ mặt mù mờ của bảo bảo, Tiểu Hiên Hiên kiên nhẫn tiếp tục giảng giải:
“Bảo bảo, nhất đời chúng nhiều, phân ai ai . Như: ông ngoại, bà ngoại, nương , phụ , ca ca, …
Phía bốn , ngươi đều . Giờ ngươi nốt hai : Ta lớn hơn ngươi, là ca ca. Ngươi nhỏ hơn , ngươi là . Vậy nên chúng là , thiết nhất đời!”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-khong-thanh-vo-ta-vuong/chuong-593.html.]
“Như thế nào? Lợi hại lắm ?” – Tiểu Hiên Hiên đắc ý .
DTV
Bảo bảo gì, tiếp tục tập trung mò mẫm viên đại châu châu của , cảm thấy tên thấp bí đao thật ngốc, dài như , chẳng câu nào quan trọng.
Huynh thì ? Có lợi hại bằng viên đại châu châu ?
Thấy bảo bảo vẫn chẳng phản ứng gì, Tiểu Hiên Hiên chút sốt ruột. Trong lòng thầm nghĩ: Dù bảo bảo hiểu , cũng nghĩ cách lấy viên trân châu về tay.
Nương từng dạy, thể lấy mạnh h.i.ế.p yếu, cướp bóc chuyện của hài tử ngoan. Cho nên quyết định… dụ dỗ!
“Đệ , viên đại trân châu thể cho ca ca xem một chút ?”
…
Không ai trả lời. Bảo bảo vẫn chăm chú ngắm nghía viên châu, mắt cũng thèm liếc qua.
Tiểu Hiên Hiên buồn bực gãi đầu, bỗng nhiên nảy một chủ ý.
Hắn liền kề mặt nhỏ sát mặt bảo bảo, giọng nghiêm túc thần bí:
“Đệ , ngươi cầm như vô vị. Ca ca cách chơi , bằng ngươi đưa châu châu cho ca ca, ca ca dạy ngươi chơi nhé!”
Bảo bảo cuối cùng ngẩng đầu, ánh mắt đen lay láy thẳng mặt Tiểu Hiên Hiên. Rất lớn, sáng, … đáng ngờ.
Tiểu Hiên Hiên thấy , tưởng đồng ý. Trong lòng mừng rỡ, liền vươn tay tới định lấy viên trân châu trong tay bảo bảo.
… hề phát hiện ánh mắt của bảo bảo lúc đầy cảnh giác, như lâm đại địch!
Khi bàn tay múp míp của Tiểu Hiên Hiên chạm viên trân châu, trái tim gần như nhảy vọt ngoài.
Lấy ! Lấy ! Ta viên trân châu lớn nhất !
Trong lòng bắt đầu tính toán: Cộng với viên , chín mươi tám viên, thành chín mươi chín . Đợi khi gom đủ, mục tiêu kế tiếp sẽ là chín trăm chín mươi chín viên!
Tiên giới xưa nay lưu truyền rằng 999 viên trân châu sẽ trở thành vị thần giữ bảo châu truyền thuyết, vì thế viên vô cùng quan trọng với !
Tiểu Hiên Hiên nghĩ đến đó, càng kéo mạnh hơn…
Kéo một chút – .
Kéo thêm chút lực – vẫn .
“Bảo bảo, ngươi lực tay lớn thật đó. Ngoan nha, buông tay một chút, ca ca lấy !”
Tiểu Hiên Hiên cúi đầu kéo châu, dỗ dành, mà ánh mắt bảo bảo sớm đầy lửa giận.
Quá đáng! Quá mức quá đáng!
Vừa còn cảm thấy tên ca ca , giúp đòi bảo bối. Ai ngờ dụ dỗ lừa gạt, âm mưu cướp đoạt!
Trong tiềm thức, bảo bảo bắt đầu xếp Tiểu Hiên Hiên hàng cướp bóc phạm.
Mà Tiểu Hiên Hiên – vẫn hề , cứ loay hoay kéo mãi viên châu , trong lòng âm thầm kinh ngạc:
Bảo bảo mới sinh một ngày mà thôi, cho dù mang tiên thể, cũng thể mạnh bằng – sắp bốn tuổi a!
Vậy mà… dùng cả hai tay, vẫn lôi nổi viên đại trân châu khỏi tay bảo bảo!