Xuyên Không Thành Vợ Tà Vương - Chương 614

Cập nhật lúc: 2025-09-12 23:30:13
Lượt xem: 0

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1B8nPQWmqZ

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Nghe xong lời Phượng Minh, nét mặt Thải Hà thoáng hiện một vết nứt nhỏ, nhanh chóng phục hồi, tiếp tục :

“Nếu như là khác thì cũng đành, nhưng đây là Đại trưởng lão! Người sống đến bây giờ chẳng chính là vì giữ đồng tử, để vì Long tộc cầu phúc ? Vậy mà nàng quyến rũ Đại trưởng lão, chẳng là quá đạo lý ?”

“Cho nên đấy,” – Phượng Minh nối lời vợ – “Thân đồng tử phá, đối với nam nhân mà là chuyện vô cùng ý nghĩa, cũng là một cột mốc đáng nhớ. Đại trưởng lão đồng tử gần trăm vạn năm, cuối cùng mới gặp một nữ nhân mùi hương dịu dàng, coi như đồ dự trữ.

Hơn nữa vì nàng , mà ngay cả công dụng duy nhất còn đời – cũng tự vứt bỏ. Còn liên lụy tới cả Long tộc. Nàng xem, nếu thật là như thể hận?”

Thải Hà gật đầu liên tục: “Quả đúng là đáng hận! Nếu là là Đại trưởng lão, sợ rằng g.i.ế.c cho hả giận! Phi phi phi! Ghê tởm cái công mẫu nhân ! Lại còn dám dùng cùng tên với trượng phu ! Sau nhất định gọi nàng là công mẫu nhân, ai cũng gọi tên nàng!”

Nghĩ đến chuyện nữ nhân – Cổ Vương Minh – trùng tên với trượng phu , Thải Hà liền cảm thấy cả khó chịu, phẫn nộ mắng xối xả.

Hai vợ chồng kẻ tung hứng, tức đến mức khiến mười một vị trưởng lão bên cạnh hộc m.á.u tại chỗ.

Nhị trưởng lão giận dữ quát lên:

“Đủ ! Hai các ngươi! Đừng tưởng rằng phận cao quý là thể tùy tiện chà đạp Long tộc trưởng lão! Ăn bừa bãi thế , cẩn thận chúng sẽ tố lên Thiên Đế, cầu chủ!”

Thải Hà lạnh lùng bật . Nàng sống qua kiếp nạn lôi kiếp, loại tiểu nhân thế nàng gặp quá nhiều . Nàng Thải Hà thích nhất chính là đối đầu với tiểu nhân. Đối với kẻ như , chỉ thể dùng bạo chế bạo – nhảy một trượng, ngươi nhảy mười trượng, đó trực tiếp một chưởng vỗ xuống! Dù đánh chết, cũng đè chết!

“Lão bất tử! Ngươi dọa ai đấy? Thiên Đế đang đây, chư vị tiên gia cũng đang ở đây! Lão nương ăn bừa bãi thì nào? Ngươi dám gì lão nương?

Chẳng qua chỉ là một đám chuyên cầu phúc, dám khiến thiên đình hỗn loạn như thế! Trước khi dám kiện lão nương, các ngươi hãy tự nghĩ xem, Đại trưởng lão nên c.h.ế.t thế nào !

Đừng quên, chính Đại trưởng lão là kẻ năm đó đào ma tâm của Xích Diễm! Loại việc thể coi là chuyện nhỏ ! Dù cũng trả giá cho chuyện !”

Mấy lời của Thải Hà khiến các trưởng lão tức giận đến mức run . Đã sớm Thải Hà là đanh đá, nhưng ngờ nàng thể thể hiện đúng chất “nữ nhân chanh chua” đến thế!

Dù các trưởng lão căm phẫn, nhưng chuyện Đại trưởng lão sai rành rành đó, họ cũng chẳng gì hơn.

Còn Thiên Đế và Vương Mẫu – những từ đầu đến giờ vẫn hề lên tiếng – lúc cũng ý định chen lời. Công đạo tự tại nhân tâm, huống hồ… chuyện còn kết thúc.

giờ đây, bọn họ chỉ thể đưa tay ôm trán, mắt về phía chân trời xa xăm, thầm nghĩ: Thải Hà… thật sự càng lúc càng sắc bén!

Tam trưởng lão cố nén cơn giận, trầm giọng :

“Thải Hà công chúa, chuyện năm xưa Đại trưởng lão đào tim Xích Diễm là ân oán cá nhân giữa hai họ, xử trí thế nào, đó là việc riêng của họ. Long tộc chúng can thiệp.

các ngươi ăn tùy tiện, sỉ nhục tất cả trưởng lão trong Long tộc tông, chà đạp hơn trăm vạn năm công lao chúng vì Long tộc cống hiến.”

“Cống hiến ư?” – Thải Hà nhíu mày, vẻ mặt chẳng chút nhượng bộ nào.

Đối với nàng Thải Hà, một khi tổn thương đến của nàng, thì đừng hòng giảng đạo lý. Nàng cần lý, nàng chỉ … quả đấm!

“Đừng tâng bốc chính lên thành thần thánh như thế! Tất cả chỉ là uổng công vô ích!”

“Ngươi…”

DTV

“May mà là uổng công vô ích! Nếu thật tác dụng, thì Long tộc sớm các ngươi hại đến còn ai nối dõi ! Có đúng ?”

Thải Hà chớp chớp mắt, sang Xích Diễm và Vân Nguyệt.

Hai suýt chút nữa lên vỗ tay vì màn biểu diễn “vợ chồng diễn kịch” quá mức xuất sắc .

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-khong-thanh-vo-ta-vuong/chuong-614.html.]

Đặc biệt là Xích Diễm, cảm thấy hai vợ chồng đúng là nên tiểu thuyết, trí tưởng tượng phong phú đến tưởng!

Hắn chỉ mới bảo đoán xem ai Ma giới, mà hai họ liền từ Đại trưởng lão suy đoán đến Cổ Vương Minh, kéo đến chuyện phận, thậm chí còn đoán cả sự việc Đại trưởng lão trong đó…

Quan trọng nhất là — đoán nhiều như , chẳng sai chút nào! Nội dung “vở kịch” trùng khớp với sự thật!

“Đại tỷ và tỷ phu đoán trúng đầu đuôi sự tình, bản tôn cũng cần thừa nước đục thả câu nữa. Mời chư vị tự xem thì rõ.”

Dứt lời, ống tay áo Xích Diễm khẽ phất, bầu trời đen như một tấm màn lớn liền hiện mặt , giống như một tấm màn chiếu phim khổng lồ, tái hiện tình cảnh Ma giới khi đó.

Từ lúc Cổ Vương Minh bất an đạp c.h.ế.t cung nữ, đến lúc Đại trưởng lão hùng hổ xông Cổ Vương điện đòi lý lẽ, Minh một chưởng đánh bay, đó là màn Minh liên tục tung hơn mười chưởng nhằm đẩy Đại trưởng lão chỗ chết…

Từng câu , từng hành động, từng biểu cảm, đều hiện lên rõ ràng rành rẽ, chút che giấu.

Ngay cả thời điểm Minh thấy gì, thì vẫn thấy rõ mồn một.

Kỳ thực, ngay lúc Minh tung chưởng đầu tiên khiến thể Đại trưởng lão va tường Cổ Vương điện, tạo thành một lỗ thủng lớn, Xích Diễm âm thầm xuất hiện.

Không chỉ xuất hiện, còn tay cứu lấy Đại trưởng lão, đồng thời biến hóa một “ giả”, để Minh trút giận . Chỉ đến khi giả Minh đánh tan thành tro bụi, Xích Diễm mới hiện nữa.

Hắn nhẹ nhàng an ủi vài câu, dỗ dành Minh bình tĩnh, đó đưa Đại trưởng lão đến tầng mười tám Ma cung, tạm thời định thương thế của bằng pháp thuật.

“Ngươi… vì cứu ?”

Mở mắt , thấy cứu là Xích Diễm, Đại trưởng lão giật nhỏ, mắt đầy nghi hoặc cất tiếng hỏi.

Hắn tin Xích Diễm lòng như . Sau khi từng tự tay đào tim , giờ đối phương chẳng những trả thù, mà còn cứu giúp ? Chắc chắn là mưu đồ!

Quả nhiên, Xích Diễm nhẹ:

“Ba ngàn năm , ngươi gì với bản tôn, tự ngươi hiểu rõ. Ngươi cảm thấy… khi chuyện đó với bản tôn, sẽ đối đãi với ngươi thế nào?”

Nhìn thấy nụ yêu nghiệt , Đại trưởng lão cố gắng nuốt nước miếng, nhưng vẫn ngăn nổi cơ thể phát run, run giọng hỏi:

“Ngươi… ngươi gì?”

“Làm gì ư? Ngươi tự xem?” – Xích Diễm vẫn giữ nụ môi, nụ càng khiến sợ hãi hơn cả sát khí.

Phanh!

Trong Ma cung ngoài, nên chẳng cần giấu diếm, Đại trưởng lão trực tiếp quỳ sụp xuống mặt Xích Diễm, dập đầu liên hồi.

“Ma quân! Tiểu nhân mắt mù thấy Thái Sơn! Tiểu nhân đây phạm , tội đáng muôn chết! Xin Ma quân thương tình, nể tình là trưởng lão Long tộc mà tha cho tiểu nhân một mạng! Dù chỉ là một hồn phách nhỏ, cho tiểu nhân đầu thai cũng !”

Nhìn Đại trưởng lão – kẻ nay luôn vênh váo ngang ngược trong tiên giới – lúc quỳ rạp chân , ôm lấy chân mà cầu xin sống sót, chỉ thể im lặng lắc đầu.

Trưởng lão Long tộc… đúng là mất sạch thể diện tiên nhân !

Trước lời van xin thống thiết , Xích Diễm vẫn mỉm , nhưng hề đáp .

Đại trưởng lão run lẩy bẩy bò tới, ôm chặt lấy chân Xích Diễm, đầu cứ thế đập xuống đất từng cú một, m.á.u loang cả nền đá, miệng ngừng lặp lặp :

“Cầu xin Ma quân tha cho tiểu nhân một mạng… chỉ một mạng tiện mệnh thôi…”

Loading...