Xuyên Không Thành Vợ Tà Vương - Chương 621

Cập nhật lúc: 2025-09-12 23:30:20
Lượt xem: 0

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/6pnusGzWm9

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

! Giết nàng!

Một cung nữ khác cũng cất giọng hô to:

– Giết nàng!

– Giết Cổ Vương!

– Giết độc nữ rắn rết !

– Nàng xứng Ma Hậu! Giết nàng!

Tiếng hò hét như sóng dậy, từng đợt nối tiếp . Những kẻ mới còn khom lưng cung kính, răm rắp nàng, giờ phút mỗi kẻ đều mang hận ý, gào to lấy mạng nàng.

Lại Đại trưởng lão đối diện vẫn giữ nụ lạnh, Minh cuối cùng cũng cảm nhận sự run sợ thấu xương.

Nàng lắc đầu, cắn mạnh đầu lưỡi, tự với chính : đây sự thật.

Nam nhân mà khoảnh khắc còn ôn nhu bảo nàng ngoan ngoãn chờ ngày thành – chính là kẻ nàng yêu nhất – thể ngay đó g.i.ế.c nàng?

Hơn nữa, còn giao nàng tay kẻ từng là tình, nay hóa thành thù địch chí mạng!

DTV

– Xích Diễm ? Ta gặp Xích Diễm! – nàng gào lên.

Thấy rõ trong mắt Minh sự kinh hoàng, Đại trưởng lão bật ha hả:

– Xích Diễm? Ngươi ? Giờ còn đang bầu bạn bên Vân Nguyệt công chúa, vui còn hết, thì lấy thời gian để xử trí ngươi? Ha ha ha ha…

Hắn cúi xuống, giọng mang ý thương hại chế giễu:

– Bản trưởng lão nên ngươi đáng thương, là thảm thương đây? Ngươi ái mộ một nam nhân hơn trăm vạn năm, mà chỉ thể mở mắt yêu nữ nhân khác.

Vì phá hoại tình cảm , tạo cho một cơ hội, ngươi tiếc lên giường với kẻ hề yêu. Vì tình cảm, ngại ngủ đông năm ngàn năm. Khó khăn lắm mới còn mấy ngày là thành chính quả, giây phút cuối thất bại.

Thất bại đành, khác thậm chí lười phí thời gian đối phó ngươi. Chỉ là… bản trưởng lão nguyện ý , cùng ngươi “vui chơi” vài canh giờ!

Lời khiến Minh phun một ngụm m.á.u tươi. Nàng cố sức giãy giụa dậy, nhưng thương thế quá nặng, chỉ thể bò lùi từng chút một.

Khoảnh khắc , nàng cuối cùng hối hận.

Không nên chọc Xích Diễm. Lại càng nên đụng đến kẻ thù oán sâu như biển – Đại trưởng lão.

Sinh mệnh mới là quan trọng nhất, nam nhân thì ? Nàng… tất cả đều cần nữa.

Nhìn từng bước áp sát, nước mắt nàng rơi lã chã. Vừa bò lùi, nàng lóc cầu xin:

– Hiếu… cầu ngươi… cầu ngươi tha Minh Nhi ? Minh Nhi mới nhất thời hồ đồ… Minh Nhi thề, nếu ngươi chịu tha, mang rời khỏi nơi , đời nguyện trâu ngựa, nô tỳ cho ngươi. Nếu dám nhị tâm, ắt sẽ c.h.ế.t chỗ chôn!

Đại trưởng lão nàng mặt, nhớ cảnh nàng từng câu dẫn, khiến si mê, nhẫn tâm mưu sát … Trong mắt ngoài nụ lạnh, chỉ còn ghê tởm.

Nhất thời hồ đồ?

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-khong-thanh-vo-ta-vuong/chuong-621.html.]

Kẻ hồ đồ chính là – kẻ từng ngu yêu loại nữ nhân !

Hắn lạnh:

– Chết chỗ chôn? Ngươi thấy ngươi hiện tại lập tức c.h.ế.t chỗ chôn ?

– Đừng… đừng… Hiếu, cầu ngươi! Ta sai ! Ta thật sai! Ngươi tha … Ngươi chẳng từng yêu ? Xin hãy tha !

Không là do mất m.á.u quá nhiều dọa sợ, sắc mặt Minh trắng bệch như tờ giấy, liên tục lùi về phía .

Vừa một chưởng của Đại trưởng lão quá nặng, đến mức pháp lực tích lũy trăm vạn năm của nàng cũng chống đỡ nổi. Điều đủ chứng tỏ, pháp lực giờ cao hơn nàng nhiều. Huống chi bản thể nàng trọng thương, dù trục xuất tử cổ, cũng chẳng khá hơn. Đối mặt kẻ mạnh đến , cho dù nàng hóa thành muôn vạn độc trùng cũng vô dụng.

– Yêu ? – nhếch môi, bước tới mặt nàng.

Hắn xổm xuống, đưa tay nắm chặt gương mặt tuyệt mỹ yêu diễm của nàng, khiến Minh thể lui thêm nửa bước.

– Trước , quả thật yêu ngươi.

Nghe câu , trong mắt Minh ánh lên tia hy vọng.

Đã yêu, nghĩa là thể tha thứ cho sai lầm. Đã yêu, tức vẫn còn cơ hội để cứu mạng.

câu tiếp theo khiến nàng c.h.ế.t tâm.

– Trước , thấy khuôn mặt , liền yêu đến thể kiềm chế. nay, chỉ cần thấy, liền cảm thấy ghê tởm! Một dung nhan tuyệt thế mọc thể của nữ nhân lòng rắn rết như ngươi… chẳng là phung phí của trời ?

Nói đoạn, rút từ bên hông một cây chủy thủ tinh xảo, chậm rãi đưa tới sát mặt nàng.

Minh kinh hãi đến suýt ngất. Nàng tránh, trốn, nhưng bàn tay kẹp chặt hai má, đồng thời vận pháp lực phong tỏa nàng. Giờ đây, đừng là chạy, ngay cả nhúc nhích mở miệng nàng cũng thể.

Cây chủy thủ nàng nhận . Chỉ cần nó rạch qua, dù là tiên thể ma thể đều sẽ để vết sẹo vĩnh viễn.

Năm xưa, để dung nhan sánh với thiên hạ, nàng chấp nhận từ bỏ cơ hội hóa hình sớm, chấp nhận sống đơn độc trong đầm lầy ghê tởm suốt mười vạn năm. Trong đời, điều nàng trân trọng nhất chính là sinh mệnh và gương mặt – hai thứ quý giá ngang .

Thế nhưng lúc , Đại trưởng lão cầm chủy thủ nhằm thẳng dung nhan .

Nhìn thấy vẻ hoảng sợ cực độ mặt nàng, càng thêm khoái trá.

Trong tiếng thét chói tai, thong thả, từng nhát từng nhát, khắc lên khuôn mặt nàng. Máu tươi từ làn da trắng như dương chi ngọc chậm rãi trào , từng giọt rơi xuống. Khi lưỡi d.a.o thứ hai giao với vết thứ nhất, da thịt xé rách, mở như cánh hoa đỏ tươi.

Từng sợi m.á.u ban đầu mảnh như tơ, tụ thành dòng, đến cuối cùng chằng chịt ngang dọc, biến gương mặt từng như tiên tử thành một cảnh địa ngục đỏ rực khủng bố.

Hắn – kẻ từng vì yêu mà trả giá suốt năm năm, cuối cùng mới chỉ là một quân cờ, thậm chí bằng vật thế – giờ đây hận ý hóa thành khoái lạc méo mó.

Ánh mắt đỏ ngầu, nụ lệch lạc nơi khóe môi càng thêm ghê rợn.

“Xoẹt” – tiếng vải xé rách vang lên. Lớp hắc bào mỏng ướt đẫm mồ hôi Minh xé từ vai xuống tận đùi.

Tấm hắc bào quý giá trong thoáng chốc hóa thành mảnh vải vụn, thể trắng ngần, kiêu mị với những đường cong mê hoặc của nàng lộ ánh sáng ban ngày.

chỉ trong chớp mắt.

Bởi ngay đó, Minh – kẻ hơn bảy vạn năm biến thành nam nhân – cuối cùng, ánh của hàng vạn con mắt, biến đổi hình thể thành nam nhân.

Loading...