Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/6pnusGzWm9
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Hừ, mà còn dám phân phó cái cái – lát nữa cho ngươi ăn thứ gì, ngươi cũng đừng hối hận!
Viên Phúc trong lòng lầm bầm oán thầm, đón lấy chiếc hộp gấm thì dọa đến biến sắc. Khi thấy rõ vật bên trong, cả phòng ăn nhất thời xôn xao sôi trào.
DTV
Mười lăm phút! Muốn trong mười lăm phút mà xong từng món ăn? Thật sự là mạng mà!
Sớm , chẳng bỏ những thứ sạch sẽ bữa !
Lúc Viên Phúc sợ hãi hối hận, lo lắng, vội vàng gọi hết những thể giúp đỡ, bắt tay chế biến suất ăn dành riêng cho Nhị tiểu thư.
--------Bắc Tường Quốc----------
Lăng Trọng Khanh tiếp kiến đến từ Tụ Bảo Đường. Dưới những lời lẽ đe dọa khôn khéo của đối phương, khi xác nhận món nợ ba mươi triệu lượng bạc, ông gần như vô lực, để đỡ về phòng riêng, gặp bất kỳ ai.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-khong-thanh-vo-ta-vuong/chuong-82.html.]
Một kẻ đầy lòng tham như ông, sống cả đời quan chỉ vì mưu cầu ngân lượng. Ông ham danh, ham quyền, chỉ cầu tích lũy thật nhiều bạc trắng.
Vậy mà mấy mươi năm buôn bán kinh doanh, khó khăn lắm mới tích cóp bốn mươi triệu lượng bạc cất giữ riêng trong kim khố. Nay, chỉ vì mấy nữ nhi tranh giành đấu đá, khiến ông mất đến ba mươi triệu lượng bạc.
Ông cảm giác như chính mạng sống cũng giống đám bạc , vơi hơn ba phần tư ánh hào quang.
Hàn di nương cùng ba đứa con – hai gái một trai – rõ khi phụ tỉnh , nhất định sẽ dễ dàng tha thứ cho bọn họ. Vì , cả ngày bốn chỉ ru rú trong phòng , cửa lớn cũng chẳng dám bước .
“Nương, chúng rốt cuộc đây? Con tiện nhân ở bên ngoài thiếu khác ba mươi triệu lượng bạc, mà còn đổ hết lên đầu chúng .
Vừa con hạ nhân , của Tụ Bảo Đường uy h.i.ế.p phụ – nếu trong hai ngày trả đủ bạc còn thiếu, bọn họ sẽ lập tức đem giấy nợ trình lên tể tướng phủ ở kinh thành.
Phụ vì sợ chuyện vỡ lở, chỉ thể cắn răng đồng ý trả tiền. Đã cho Lăng bá khắp các tiền trang lấy bạc .” – Lăng Thanh Vân , giọng thấp giấu nổi run rẩy.