Tuy cũng , xuyên đến thế giới , gia đình, biệt thự cùng thứ cũng thiếu, đều mang đến đây cả.
Cũng tính là thiệt thòi.
“Đại tẩu, gà về !”
Mộ Vãn Thư dứt khỏi dòng suy nghĩ, bé con liền chỉ ngoài và gọi lớn.
Gà thả vườn của nhà nông là như đó, buổi sáng cho ăn chút gì đó thả để chúng tự loanh quanh, tìm thức ăn.
Buổi tối khi trời chập choạng, đàn gà tự tìm về.
“Đi thôi, chúng cùng cho chúng ăn một chút.”
Chu mẫu sớm để một ít thức ăn cho gà trong bếp, cũng chẳng thứ gì hiếm lạ, chỉ là lá rau trộn thêm cám, khuấy đều lên.
Cầm thức ăn cho gà, cùng hai bé con cho gà ăn.
Nàng nhận hai bé con thích cho gà ăn, hôm qua lúc cho gà ăn tranh giành với Chu mẫu.
“Dạ !”
“Dạ !”
Quả nhiên Mộ Vãn Thư , hai bé con đều vui mừng.
“Đại tẩu, để bọn con cho ăn nha.” Sau khi mang thức ăn , hai bé con liền tranh cái đĩa đựng thức ăn cho gà.
Cũng tranh, mà là hai bàn tay nhỏ bám chậu, dùng đôi mắt to tròn vô tội chằm chằm nàng, khiến nàng dù cho cũng đành lòng.
Mộ Vãn Thư vốn định để chúng , liền nhường cái đĩa qua.
“Cẩn thận một chút, đừng chạm con gà trống lớn .” Nhà họ Chu nuôi tổng cộng sáu con gà, bốn con gà mái và hai con gà trống.
Có một con gà trống lớn và một con nhỏ, con lớn chút hung dữ, nếu chọc tức nó sẽ mổ , Mộ Vãn Thư cho nó ăn riêng ở một chỗ.
Chỉ để hai bé con cho những con gà còn ăn.
“Dạ, bọn con đụng nó ạ.” Hai bé con ngoan ngoãn gật đầu.
Thấy lá rau đủ, Mộ Vãn Thư bẻ thêm mấy lá nữa. Nàng bẻ xong ném xuống, mấy đàn gà điên cuồng tranh giành.
Khiến thức ăn của gà mặt hai bé con đều lãng quên.
Mộ Vãn Thư gượng gạo, định đưa lá rau cho hai bé con, thì thấy chúng đột nhiên mở to mắt, về phía nàng.
“Là thỏ con!” Hai bé con reo lên.
Mấy nhà họ Chu đều xây tựa lưng hậu sơn, xung quanh ngoài con đường thì chỉ những bãi cỏ nhỏ, loại cỏ dài chỉ bằng nửa ngón tay.
Mộ Vãn Thư đầu , thấy một con thỏ lông trắng béo ú, đột nhiên từ phía hậu sơn chạy xuống, chạy qua bãi cỏ lao thẳng về phía Mộ Vãn Thư.
Nói chính xác hơn, là lao về phía rau trong tay Mộ Vãn Thư, bởi vì lúc con thỏ đang chăm chú rau trong tay nàng, liên tục nhảy nhót.
Hoàn hề nhận đang ở trong tình cảnh hiểm nguy.
Vì nó chút phòng như , Mộ Vãn Thư cũng khách khí với nó nữa. Ngay khoảnh khắc nó nhảy lên và rơi xuống đất, nàng nhanh chóng tay ấn chặt nó, nhấc tai nó lên.
“Đại tẩu lợi hại quá, bắt thỏ con .”
“Lợi hại quá.” Hai bé con khi xem bộ quá trình, Mộ Vãn Thư với ánh mắt lấp lánh như .
Mộ Vãn Thư mỉm , đặt con thỏ lòng, để hai bé con sờ thử.
Trước nàng từng giúp các ông bà lão trong làng việc, còn bắt cả chuột và rắn nữa, bắt một con thỏ thì chẳng đáng kể gì.
“Đại tẩu, chúng ăn thịt nó , nấu thịt thỏ con thơm lắm.” Tiểu Dật Minh sờ thỏ .
Mèo Dịch Truyện
Mặc dù con mới ăn một , cũng chỉ ăn một miếng, nhưng con vẫn thấy thơm.
Thú hoang mà Chu Dật Xuyên săn , Chu mẫu đại đa đều để mang lên trấn bán, ngày thường nếu ăn ở nhà, cũng thường ăn gà rừng nhiều hơn. Thỏ rừng đắt hơn gà rừng một chút nên Chu mẫu ít khi .
“ đó đại tẩu, chúng ăn thịt nó .” Tiểu Dật Hải rụt rịt nước miếng, mắt trông mong Mộ Vãn Thư .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-khong-tieu-nuong-tu-xinh-dep-xung-hy-co-khong-gian-cua-nha-tho-san/chuong-21-mot-me-tho-tu-tim-den-cua-chuyen-nuoi-tho.html.]
Mộ Vãn Thư cái bụng to tròn của con thỏ, trong mắt tràn đầy vẻ tiếc nuối.
“Dật Minh Dật Hải , con thỏ thỏ con , chúng thể ăn thịt nó , nhưng chúng thể nuôi nó, đợi nó sinh thỏ con.” Trông vẻ sắp sinh thỏ con .
Con thỏ cũng thật giỏi, m.a.n.g t.h.a.i mà vẫn nhảy cao như .
“Có thỏ con ? Vậy thì thôi ạ.” Tiểu Dật Hải chút tiếc nuối.
“Chúng con thể sờ bụng nó ạ?” Nghe thỏ con, mắt Dật Minh càng sáng hơn, mong chờ bụng thỏ hỏi.
“Tất nhiên là .” Mộ Vãn Thư đặt con thỏ thấp xuống một chút, để chúng thể chạm bụng thỏ.
Hai bé con tiến lên, mỗi đứa đưa một bàn tay nhỏ cẩn thận sờ bụng thỏ.
Sờ một lát, Tiểu Dật Hải ngạc nhiên ngẩng đầu.
“Thật sự thỏ con ạ, chúng đang cử động kìa.”
“Có mấy con thỏ con lận đó.” Tiểu Dật Minh cũng gật đầu.
“Các con đang gì , mấy con gì, con gì?” Chu mẫu lúc đang xách rau về, phía còn Chu Dật Xuyên phụ tử đồng về.
Nghe thấy lời của một lớn hai nhỏ, liền cất tiếng hỏi.
“Mẹ, nãy bọn con đang cho gà ăn, đại tẩu bắt một con thỏ con to.” Tiểu Dật Minh đầu .
“Bụng thỏ con to mấy con thỏ con lận đó.” Tiểu Dật Hải bổ sung.
Mộ Vãn Thư còn kịp mở lời, hai bé con kể rõ ràng.
“Thỏ ?” Chu Dật Xuyên liền tới xem xét.
“Vợ, nàng thật lợi hại.” Thấy con thỏ Mộ Vãn Thư đang ôm trong lòng, mỉm nàng khen ngợi.
Gương mặt nhỏ của Mộ Vãn Thư lập tức tự nhiên, nàng ho khan hai tiếng khẽ gì, vội vàng đầu Chu mẫu.
“Mẹ, con thỏ vẻ sắp sinh , nhà nên nuôi nó ạ?”
Thỏ mang thai, một tháng là thể sinh con. Con chắc chỉ vài ngày nữa là sinh thôi.
“Mẹ, nhà nuôi thỏ con mà, Dật Hải sẽ tìm đồ ăn cho thỏ con.”
“Ừm, Dật Minh sẽ đắp tổ cho thỏ con.”
Hai bé con , mỗi đứa ôm một chân Chu mẫu.
Thấy ánh mắt chút mong chờ của vợ , Chu Dật Xuyên cũng về phía Chu mẫu.
Chu phụ cảnh lắc đầu, cất gọn dụng cụ.
“Mẹ.....”
“Mẹ, ơi.” Hai đứa nhỏ thấy Chu mẫu gì, liền tiếp tục gọi, bàn tay nhỏ nắm lấy mà lay lay.
Chu mẫu: ......Một đứa hai đứa, còn nuôi, mà đứa nào đứa nấy cũng mong đợi đến thế.
“Được , nuôi nuôi nuôi.”
“Mau buông tay , đang cầm rau .” Củ cải nhổ đất lên, còn dính bùn đất, lát nữa bẩn hai đứa .
Nghe Chu mẫu , bốn con đều bật , hai bé con cũng buông Chu mẫu .
Chu Dật Xuyên dẫn chúng cùng tổ cho thỏ, nuôi thỏ.
“Ôi, đúng là một lũ trẻ ngốc.” Chu mẫu chúng lắc đầu, lẩm bẩm với Chu phụ.
“Đâu , con cái chúng đứa nào cũng , đứa nào cũng hiểu chuyện ngoan ngoãn, còn khéo léo nữa.”
“Cả con dâu nữa, bà cũng chọn , thật phúc khí.” Chu phụ ở bên cạnh ngừng khen vợ.
Khiến Chu mẫu lườm một cái đầy trách móc.