Thời Miên chờ một lúc  : "Tam linh căn Mộc Hỏa Thổ."
Chỉ là linh căn hỗn tạp. Dù  đủ nguồn lực, e rằng cũng sẽ chỉ dừng  ở giai đoạn Luyện Khí suốt đời.
"Thật sự  linh căn ư?"
Có thể thấy rõ Vũ Tráng Tráng    choáng váng. Khi xuống từ Trắc Linh Thạch,   còn ngã chúi nhủi một cái.
 cũng  ai quan tâm,   đều dán mắt  phiến đá cẩm thạch, ánh mắt vẫn còn đầy vẻ ngạc nhiên và do dự.
Thời Miên  chỉ định  tiếp theo: "Hồ Nhất Châu."
Hồ Nhất Châu vẫn còn sử dụng tay chân  hơn Vũ Tráng Tráng nhiều. Khi lên đá,  còn  thể  một động tác quỳ gối khá  mắt.
Với dáng vẻ oai phong ,  còn bắt chước Thời Miên, đặt tay xuống Trắc Linh Thạch.
Trắc Linh Thạch vẫn   phản ứng.
Hồ Nhất Châu cứng đờ một chút, vội vàng đặt thêm bàn tay  lên.
Vẫn   phản ứng gì.
Cậu đành   theo Vũ Tráng Tráng, gạt bỏ  tạp niệm và cũng  một động tác  rạp  sát đất.
Lần  Trắc Linh Thạch cuối cùng cũng phát  ánh sáng nhạt, là Nhị linh căn Kim Thủy.
Hồ Nhất Châu thở phào nhẹ nhõm, vô thức  khoe khoang, nhưng   cố gắng kiềm chế.
Chẳng lẽ đây mới là tư thế đúng đắn để kiểm tra linh căn?
Các học sinh  nhận . Dù cảm thấy  hổ, từng  một vẫn  theo.
Có  còn đặc biệt thành kính,  khi  rạp  xuống còn quỳ gối cúi đầu thật sâu,   là đang cúi đầu  ai.
Thời Miên  mà chỉ  bật , cho đến khi đến lượt Ân Phương.
Ánh mắt Ân Phương vẫn mơ hồ như , cố gắng bò lên nhưng vẫn  . Thử   nữa thì tiếp tục rơi xuống từ giữa chừng. Cậu tập cuốc đất  nửa tháng , nhưng kỹ năng vẫn tệ đến thế, quả là  "thiên phú độc đáo".
Ánh mắt Ân Phương càng lúc càng mơ hồ: "Hiệu trưởng,  ngài  ném em lên đó cho nhanh?"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-khong-tinh-te-hieu-truong-nho-be-nhung-sieu-ba-pciq/chuong-140.html.]
Thời Miên: "..."
Thời Miên cảm thấy  lẽ họ  hiểu lầm điều gì đó: "Không cần  lên đó, chỉ cần đặt tay lên Trắc Linh Thạch là ."
"Không cần lên đó???"
Mọi  đều thẫn thờ, nhưng Ân Phương  cạnh Trắc Linh Thạch  vươn tay, phiến đá dò tìm linh căn  lập tức bừng sáng.
Vẻ mặt Thời Miên thản nhiên quan sát Trắc Linh Thạch: Ngũ linh căn.
Vậy là căn bản  cần  trèo lên... cũng chẳng cần   rạp  xuống...
Những thiếu niên   tất nghi thức kiểm tra đều  đầu  Vũ Tráng Tráng.
Với diễn biến bất ngờ ,  thứ  đó diễn  nhanh chóng hơn, chẳng mấy chốc chỉ còn  Trân Hàn.
Mặc dù thiên phú  sự khác biệt, nhưng cả bảy thiếu niên , tất cả đều sở hữu linh căn. Vương Lạc thậm chí còn  Phong linh căn biến dị.
Điều  trong giới tu tiên cũng khá hiếm thấy, đa    chỉ  linh căn thuộc về Ngũ Hành. Cuối cùng, Thời Miên chuyển ánh mắt sang Trân Hàn,  thiếu niên siết chặt nắm đấm, từng bước tiến lên.
Trắc Linh Thạch phát sáng hai màu trắng và xanh, hiển thị nhị linh căn Kim Mộc. Thiên phú tuy  quá nổi bật, nhưng đây là  đầu tiên Trắc Linh Thạch vang lên tiếng kiếm ngân.
Điều  khiến Thời Miên   Trân Hàn thêm một  nữa,  vẻ đây là một hạt giống tiềm năng cho kiếm tu.
"Kiểm tra  xong, giờ các trò hãy về suy nghĩ kỹ. Ai  tu tiên, thì hai ngày nữa  bình minh hãy đến đây để đăng ký."
Thời Miên vung tay, Trắc Linh Thạch khổng lồ lập tức tan biến, chỉ còn  những  Thanh Linh Thảo  đè bẹp  nền đất.
Ngay khi cô  rời , Hồ Nhất Châu liền bật dậy: "Ôi tu tiên! Chẳng lẽ  đang mơ đấy ư?"
Vương Lạc   vỗ mạnh  vai  : "Bây giờ  vẫn còn nghĩ  đang mơ ?"
Hồ Nhất Châu: "..."
Xác định   mơ, Hồ Nhất Châu chợt nghĩ đến một vấn đề khác: "Hiệu trưởng   như ,  sợ  các cơ quan nghiên cứu săn lùng ?"
Bảy  còn  đều liếc  Hồ Nhất Châu: "Cậu dám  thế ?"
Hồ Nhất Châu suy nghĩ một chút,  lập tức hạ giọng: "Mình   hiệu trưởng  thể đối đầu với các cơ quan nghiên cứu  , nhưng chắc chắn  thể đánh bại  một cách dễ dàng."
Quyển 1