Giọng  non nớt của cô bé từ  sân thượng vọng xuống,  như lời thì thầm của một ác quỷ nhí: "  gửi nội quy học viện  quang não của cô. Cứ mỗi điều cô học thuộc,  sẽ kéo cô lên 20 cm. Khi nào học thuộc hết, cô mới  xuống."
Nghe   học thuộc, đầu óc Nguyễn Kiều vốn  quá tải, giờ  đến học thuộc thì như  nổ tung: "Nếu  học  thì ? Chẳng lẽ  cần học hành nữa ?”
"Nên học bù thì học bù, nên huấn luyện thì huấn luyện."
Nguyễn Kiều  thở phào,   đối phương  tiếp: "Huấn luyện xong thì  treo lên, treo đến khi nào cô học thuộc mới thôi."
Treo đến bao giờ? Cô  định treo  đến bao giờ nữa đây!!!
Nguyễn Kiều  chịu đựng những tủi nhục mà một nhân vật chính  đáng  chịu đựng, cô  cam lòng : "Sợi dây   chắc chắn ? Lỡ dây đứt thì ?"
Đây là sợi dây mà Thời Miên lấy  từ  gian trữ vật của , dù chân Nguyễn Kiều  gãy thì sợi dây cũng sẽ  đứt.
 đối với kẻ mắc chứng "cuồng vọng tuổi dậy thì" (chuunibyou) , Thời Miên chỉ buông một câu: "Không , nhân vật chính luôn là những con gián bất tử, dù   giày vò thế nào cũng  chết."
Cuồng vọng tuổi dậy thì (chuunibyou): Là một từ lóng mang nghĩa chế nhạo ở Nhật Bản, dùng để mô tả những thiếu niên ở tuổi  1314 (năm 2 THCS, tương đương học sinh lớp 8 theo hệ thống giáo dục Việt Nam) hành động như thể một  lớn " tuốt", hoặc ảo tưởng rằng bản  sở hữu năng lực đặc biệt mà  ai khác  .
Nguyễn Kiều: "..."
Mỗi khi  công nhân  ngang qua, ánh mắt họ đều  kìm  mà ngước lên  Nguyễn Kiều.
Phương Tiểu Lạc còn cố tình dẫn bạn bè qua, vẻ mặt nghiêm túc như  lớn: "Nhìn xem,  chịu học hành tử tế thì sẽ  kết cục như thế , mà   việc đàng hoàng thì cũng  thôi."
Bạn bè cùng gật đầu, vẻ mặt cực kỳ nghiêm túc.
Cậu bé tên Nhị Đản tò mò hỏi: "Anh Hồ Nhất Châu , cô   'nước  não'. Treo lên một lúc  thể giúp 'nước' chảy ."
Nói xong còn bắt đầu tìm kiếm vết nước  mặt đất: "Sao nước vẫn  chảy  nhỉ? Có  treo  đủ lâu ?"
Công nhân xung quanh: "..."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-khong-tinh-te-hieu-truong-nho-be-nhung-sieu-ba-pciq/chuong-195.html.]
Nguyễn Kiều  rõ mồn một từ  cao: "..."
Chưa hết,  bao lâu , Hồ Nhất Châu kéo theo một dụng cụ cuốc đất cỡ nhỏ đến  chân tòa nhà.
"Nguyễn Kiều,  xin giới thiệu với  một truyền thống   của học viện chúng   cuốc đất. Đây là sáng kiến độc đáo của hiệu trưởng, là mục tiêu bắt buộc  luyện tập của mỗi học sinh,   cho cơ thể. Cậu mau học thuộc bài , học xong  thì hãy cuốc 20 mẫu đất ở phía Đông nhé..."
Nguyễn Kiều: "..."
Vũ Tráng Tráng ôm theo một chồng sách tiến lên: "Đây là tất cả sách giáo khoa và bài tập từ năm nhất đến năm hai,  chỉ cần bổ túc kiến thức năm nhất  cả năm hai nữa? Hay là cứ bổ túc hết  nhé, từ khi  đến lớp chúng ,  sẽ  còn là   đầu từ  đếm lên nữa ."
Nguyễn Kiều: "..."
Dù   nghĩ  trong lòng thì cũng  nên   chứ? Có   ăn đòn  hả??
Sau khi xử lý xong học sinh cứng đầu, Thời Miên mới tìm Chủ nhiệm Tôn để nhận nút  gian.
Tuy  là  cần tiền, nhưng lắp ráp cơ giáp cũng cần phụ tùng,  khi lắp ráp xong còn  sơn nữa, mấy cái phụ tùng đó  gì đủ.
Trước khi lên đường, Thời Miên vẫn để phần lớn tiền ở chỗ Chủ nhiệm Tôn, dặn Trình Nặc cần gì cứ đến tìm ông  lấy.
Chiếc cơ giáp mới toanh   thành  phủ một lớp sơn màu xanh bầu trời rực rỡ, bề ngoài bóng loáng đến mức khó lòng nhận  đây là một cỗ máy  lắp ráp từ vô  bộ phận của nhiều cơ giáp khác .
Thời Miên  buồng điều khiển cơ giáp, phát hiện Trình Nặc còn chu đáo lắp đặt thêm một trang  nhỏ độc đáo dành riêng cho cô.
Chỉ cần nhấn nút, phía  buồng lái sẽ tự động nâng lên một sàn phụ trợ nhỏ gọn, giúp cô  cần   cà kheo mà vẫn  thể dễ dàng chạm tới  phím điều khiển.
Thấy sự chu đáo , Thời Miên càng khiến cô nảy ý định  'bắt cóc'  nhóc  về  của riêng.
Tiếp theo là kiểm tra tính năng.
Quyển 1