"Không   của , là  kéo  . Nếu  trách nhiệm thì cũng là của ."
"    rằng..."
"Không phát hiện  điều bất thường của tinh thú,  khi thú triều bùng nổ cũng  tổ chức rút lui kịp thời, vốn là trách nhiệm của đội trưởng."
Đội trưởng Kỷ Vân với khuôn mặt cương trực, cắt ngang lời cô , khóe mắt của  cũng  đỏ hoe.
Nhất thời, nỗi bi thương bao trùm khắp bầu trời Học Viện Khởi Minh, đè nặng đến mức Vưu Lệ và các giáo viên khác cũng nghẹn ngào   nên lời. "Mình   với Nhiếp Tử Phong, chuyện   mặc quần lót họa tiết heo hồng là do  kể  ngoài." Một nam sinh khác  kìm ,  bệt xuống đất  ròng.
"Mình cũng   với Ôn Lương. Lần     rụng tóc khi gội đầu, thật  là do  lỡ tay đổ nhầm dung dịch khử trùng , nhưng   dám ..."
Ôn Lương và Nhiếp Tử Phong  đến, liền  thấy hai câu ,  cảm xúc vui mừng vì đoàn tụ  thoát c.h.ế.t đều tan biến sạch sẽ.
Hai  mặt  cảm xúc  đám bạn cùng lớp đang   đất  lóc: "Còn gì nữa ?” "Còn  nữa! Mình sẽ  âm thầm chê cơ giáp của Nhiếp Tử Phong  nữa , hu hu hu!"
"Ôn Lương là  ,    hề keo kiệt, dù    bao giờ mời  ăn, còn ngày nào cũng mượn mũ mô phỏng của ..."
Khóc đến đây, nam sinh bỗng thấy  gì đó  đúng. Cậu  ngẩng đầu lên, lập tức thấy hai gương mặt đang vặn vẹo.
Cậu  ngây : "Hai... hai   c.h.ế.t ?" Một cái bong bóng mũi  cẩn thận phồng .
Ôn Lương  nhạt: "May mà   chết, nếu  thì còn chẳng   ghim chuyện cái mũ đến mức nào." Nhiếp Tử Phong  mới từ buồng y tế bước , dù còn đang  yếu nhưng vẫn xông đến đạp mạnh  m.ô.n.g tên nam sinh   câu đầu tiên: "Bảo  cả học viện đều   mặc quần lót heo hồng, cái mỏ của  đúng là  giữ !”
Hiện trường tưởng niệm trang trọng lập tức biến thành cảnh tượng dở  dở . Đám học sinh   cũng  xong, mà  cũng chẳng nổi.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-khong-tinh-te-hieu-truong-nho-be-nhung-sieu-ba-pciq/chuong-256.html.]
Vưu Lệ và các giáo viên thì đồng loạt thở phào nhẹ nhõm: "Không  là  ,   là  . Hai em về từ lúc nào?”
"Chúng em về hơn một tiếng , vẫn luôn ở bên đội Lâm Tượng để hỗ trợ cứu ." "Các   về từ hơn một giờ ? Sớm như  ?" Vưu Lệ ngẩn ,  đó phát hiện  điều gì đó  : "Lâm Tượng? Lâm Tượng nào?”
"Là Học Viện Kỹ Thuật Quân Sự Lâm Tượng." Vẻ mặt Ôn Lương  phức tạp: "Sau khi chúng em  truyền tống đến rìa khu rừng, chính họ  cứu chúng em về."
"Lâm Tượng ở hành tinh Phan Đạt đó hả?"
Tất cả giáo viên và học sinh đưa mắt  . Cái tên   quen thuộc  xa lạ. Chỉ mới hơn một tháng , họ vẫn tưởng Lâm Tượng sắp đóng cửa. Không ngờ học viện nhỏ nhoi  hành tinh  bỏ  ,  khi  'đào' mất học sinh giỏi nhất,  chỉ vượt qua vòng kiểm tra mà còn cứu   của Học Viện Khải Minh ở biên giới.
"Thật đúng là ngoài sức tưởng tượng." Một giáo viên sững sờ  cảm thán.
Vưu Lệ cũng  bất ngờ, nhưng cô vẫn còn nghi vấn khác: "Chuyện cảm ơn Lâm Tượng thì    sẽ đích  xử lý. Giờ  xem  thế nào mà các   ngoài , còn sớm hơn chúng  hơn một giờ?”
Nhắc đến chuyện , ngay cả Ôn Lương cũng cảm thấy khó hiểu: "Em  ."
"Không ?"
"Thật sự  . Lúc đó em đang  tinh thú bao vây, đột nhiên   cứu em,  một giọng của một cô bé   mượn cơ giáp của em. Cô bé  dùng tinh thần lực xâm nhập  và đánh ngất em, đến khi tỉnh  thì   truyền tống  ngoài."
"Dùng tinh thần lực xâm nhập?" Vưu Lệ nhíu mày.
Các giáo viên khác cũng  thể tin nổi: "Muốn xâm nhập bằng tinh thần lực từ bên ngoài, ít nhất  mạnh hơn  điều khiển cơ giáp hai cấp. Ôn Lương, em là SS cao cấp, mạnh hơn hai cấp nghĩa là 4S cao cấp."
 Quyển 1