Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
                    mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
                    https://s.shopee.vn/1LXXgErWHB
                    
                        
                             
                        
                    
                    MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
                 
                
                    
Tiếng  đùa vô tư lự  khiến Sa La  khỏi lo lắng  cho bọn họ.
 thật đáng tiếc, những đứa trẻ nghịch ngợm     lường   hiểm nguy,  tới nơi quen thuộc và bắt đầu trèo tường.
Trân Hàn là  nhảy xuống đầu tiên.
Động tác của  nhanh nhẹn, tiếp đất nhẹ nhàng. Chỉ khi  vững,   mới bàng hoàng nhận  hai bóng  đang  sừng sững ngay  mặt.
Gương mặt của  nam sinh lập tức cứng đờ, định cất tiếng gọi hiệu trưởng, thì  thấy tiếng hì hụi của đứa bạn phía  đang cố sức trèo tường : "Trân Hàn,  tránh  một chút, chân tay   lóng ngóng, đừng để  đụng  ."
Gương mặt Trân Hàn  cứng đờ  nữa,      nên cảnh báo hai kẻ ngốc   .
Mà hai kẻ ngốc đó vẫn đang liên tục lảm nhảm: "Trân Hàn,   thấy ? Lẽ nào   hiệu trưởng tóm  thật  nên  dám  chuyện ...? Chết tiệt!!!"
Cậu nam sinh đó  nhô đầu lên  trợn tròn mắt, suýt chút nữa thì ngã từ  tường xuống.
Chắc      hoa mắt  chứ?
Nếu  thì   nhắc đến vị hiệu trưởng mới thì y như rằng, cô    chễm chệ  chân tường mà    chằm chằm? Nghĩ  những gì họ  ,   cảm thấy   cứng ngắc, cảm giác như  thứ  vượt ngoài tầm kiểm soát.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-khong-tinh-te-hieu-truong-nho-be-nhung-sieu-ba-pciq/chuong-27.html.]
Đang phân vân   là nên chạy trốn  cúi đầu nhận , thì  bạn ở phía  bức tường  cất tiếng hỏi: "Vương Lạc,  run cái gì thế? Đang  co giật ?"
Vương Lạc run b.ắ.n , ngay lập tức  còn ý định lên tiếng cảnh báo nữa.
Là   cùng chung hoạn nạn, ai chạy  thì là kẻ hèn nhát. Nếu  đối mặt với sự trừng phạt của hiệu trưởng, thì cũng  cùng  chịu trận chứ.
Vương Lạc nhanh chóng quyết định  , cố gắng leo ngược trở  đỉnh tường: "Không ,  bước  hớ nên chân  đau thôi. Đưa tay đây,  sẽ kéo  lên ngay."
Thời Miên cất giọng lạnh lùng: "Nói , tối qua các    ?"
Ban đầu, Sa La định nán  theo dõi thêm một lát, nhưng vì còn nhiệm vụ riêng, đành  tiếc nuối rời  sớm.
Dưới bức tường cũ kỹ, bạc màu, ba  nam sinh  xếp hàng, tất cả đều ủ rũ cúi đầu, ánh mắt dán chặt  mũi giày của .
Đối diện với họ là một cô bé nhỏ nhắn, chỉ cao 1m2 nhưng toát lên khí chất áp đảo như một  khổng lồ cao 2m1.
Càng nghĩ  càng thấy bất an. Vẻ nghiêm nghị và phong thái  lớn của cô bé  ngày hôm qua còn gây thích thú, nhưng hôm nay,  gương mặt nhỏ nhắn  chút biểu cảm của cô,   chỉ cảm thấy một nỗi lo lắng mơ hồ.
 Quyển 1