Nguyễn Kiều chống nạnh, hít một  thật sâu: “Đây mới chính là mùi hương của quê nhà mà nhân vật chính như  mong đợi…”
Và   ngoài dự đoán, cô lập tức  sặc: “Khụ khụ, cái mùi gì thế ?”
“Mùi của ô nhiễm đô thị,” Hồ Nhất Châu  nén  tiếng . “Cậu cứ tưởng đây là vùng biên giới,  khí trong lành,   cả linh khí dồi dào để nuôi dưỡng ?”
Nguyễn Kiều lập tức xót xa, dậm chân : “Xem  một nhân vật chính như  vẫn  nỗ lực đủ. Việc cải tạo môi trường   đưa  danh sách ưu tiên hàng đầu!”
Vương Lạc thì chẳng mấy bận tâm,   vẫn   vui vẻ  cạnh Trần Hàn: “Tiền mua thuốc cho Tiểu Lục Lạc chắc  đủ  chứ? Nếu  đủ,   thể cho  vay . Cậu chỉ cần tham gia vài trận chiến ở đấu trường ảo là  thể kiếm  ngay mà.”
Trần Hàn  tính toán kỹ lưỡng từ lâu: “Đủ ,  cũng  đặt mua qua hệ thống, mấy ngày nữa sẽ  giao tới tận nơi.”
“Thế thì  quá,  kịp lúc học viện chúng  tổ chức đợt tuyển sinh mới. Đợi Tiểu Lục Lạc khỏe , hãy để em  tham gia ứng tuyển .”
Lúc , họ còn  chật vật  chiếc phi xa tự hành cũ kỹ, liên tục trục trặc. Giờ đây, khi trở về, Thời Miên  thành công 'chiếm đoạt' ba chiếc phi cơ cá nhân.
Một chiếc là do tài khoản 'Huyết Sắc Lãng Mạn' tài trợ, hai chiếc còn  là của 'Tiểu thiếu gia giàu '. Sau khi   rời , tất cả đều thuộc về bọn họ.
Hồ Nhất Châu vốn tính thích khoe khoang, bèn xin phép Thời Miên cho phép cả ba phi cơ cá nhân cùng xuất hiện,  rầm rộ bay thẳng về học viện.
Khi  ngang qua nhà ga trung chuyển của đoàn tàu  gian, Tề Trác  ngả  bên cửa sổ, ngón tay thon dài chỉ xuống phía : “Nhìn kìa, cô gái tóc đỏ    là Sa La của học viện em ?”
Thời Miên khẽ  xuống, quả nhiên đó chính là cô .
Trước mặt Sa La là một chiếc bàn, phía   quây bởi một tấm biển quảng cáo cỡ lớn,  đó  rõ dòng chữ: "Điểm tuyển sinh Học Viện Kỹ Thuật Quân Sự Lâm Tượng." Đáng tiếc, dòng  tại nhà ga vẫn tấp nập, nhưng hiếm ai chịu dừng  xem xét. Ngược , ở một gian hàng gần đó, hàng dài  đang xếp hàng. Tại đây, một  đàn ông đang dùng hệ thống âm thanh khuếch đại để rao giảng về lợi ích khi gia nhập Phi Hổ Bang, cùng các loại công việc mà họ  thể đảm nhận.
Các thành viên của Phi Hổ Bang còn cố tình    mặt Sa La, bỡn cợt.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-khong-tinh-te-hieu-truong-nho-be-nhung-sieu-ba-pciq/chuong-276.html.]
"Nghe  cô  đến từ hôm qua. Tuyển  ai ? Hay vẫn   nổi một ứng viên nào?"
"Giờ  ai mà còn  học nữa? Chi bằng gia nhập Phi Hổ Bang với chúng  !"
" , gia nhập Phi Hổ Bang đảm bảo cô  thể ăn trứng gà bản địa của hành tinh Phan Đạt, mỗi quả giá tận 5 tinh tệ đấy!"
Những quả trứng gà đó vốn  sản xuất tại Lâm Tượng, nơi  sớm tự chủ  nguồn cung.
Sa La suýt nữa buột miệng thốt  điều gì đó, nhưng nhớ  chủ nhiệm Tôn lúc nào cũng dặn  dặn  rằng  giấu kỹ tài sản, nên cô đành nuốt khan lời định đáp trả.
Sa La chỉ  thể nhấn mạnh: "Lâm Tượng giờ   còn như  nữa. Đây là một nơi ,  thể mang  cho các học viên một tương lai sáng lạn hơn."
"Tương lai nào? Học xong bốn năm   đến đăng ký  Phi Hổ Bang ?"
"Hay là cô  mối quan hệ nào để tiến   Thất Hợp Bang? Vậy thì giỏi thật đấy, vì Thất Hợp Bang  hiếm khi chiêu mộ  ngoài..."
Đám  Phi Hổ Bang  phá lên, nhưng  kịp  lâu thì họ  đồng thanh thốt lên: "Trời đất!"
Chỉ thấy  đầu họ, chỉ cách  đầy hai mươi mét, một chiếc cơ giáp màu đỏ đang lao xuống với tốc độ xé gió.
Cơ giáp tỏa  ánh sáng sắc lạnh, tựa như sắp nghiền nát những  xác mong manh  ngay lập tức. Mấy   mặt mày tái mét và xoay  bỏ chạy.  cỗ máy khổng lồ   phóng  hai bộ đẩy phản lực  chân, nhanh chóng  định  giữa  trung.
Chiếc cơ giáp lượn một vòng và dọn sạch một  , ngay  đó,   một chiếc khác từ  trời giáng xuống.
Từ bên trong chiếc cơ giáp màu xanh dương truyền  giọng  của một nam sinh đầy vẻ tinh nghịch và  phần bỡn cợt: "Này Sa La, lâu   gặp, cô  nhớ bọn em ?"
 Quyển 1