"Hồ Nhất Châu!" Đôi mắt Sa La sáng bừng, vội vàng ngẩng đầu  lên trời: "Các   về  ?"
"Về ."
Vương Lạc điều khiển chiếc cơ giáp đỏ hạ cánh xuống, tiếp theo là Trân Hàn và Nguyễn Kiều cũng rời khỏi khoang lái.
Hành tinh Phan Đạt   bỏ hoang từ lâu, hiếm ai từng  thấy những cỗ máy chiến đấu uy lực như cơ giáp trong thực tế, thế mà giờ đây, bốn cỗ máy kim loại khổng lồ  cùng lúc hiện diện?
Tất cả   đều tròn mắt kinh ngạc, ngay cả Sa La cũng há hốc miệng, vẻ kinh ngạc tột độ: "Cái ...    thêm hai chiếc nữa?"
"Có hiệu trưởng ở đây thì chuyện  nhiều cơ giáp là điều hiển nhiên mà." Hồ Nhất Châu  toe toét,  điều khiển cơ giáp biểu diễn vài động tác khó: "Chiếc của em cũng  cải tạo  . Sao nào,   giờ trông nó oai vệ hơn nhiều ?"
"Tuyệt vời! Tuyệt vời c.h.ế.t  !" Sa La vốn thẳng thắn, luôn bộc lộ cảm xúc thật của .
Ngay  đó, Vương Lạc nhận  tin nhắn từ Hồ Nhất Châu: "Mình  nhận , học viện nhà  tuy chỉ  một nữ sinh, nhưng vẫn còn nhân viên nữ mà."
Vương Lạc bật , nhắn : "Xem   thích nếm thử dịch dinh dưỡng vị đậu phụ thối và mù tạt nhỉ."
Hồ Nhất Châu: "..."
Chiếc cơ giáp màu xanh dương rõ ràng  khựng , cơ giáp màu huyết hồng của Nguyễn Kiều lập tức chen  và khoanh tay ngẩng cao đầu: "Hãy chiêm ngưỡng cơ giáp mới của "nhân vật chính" đây ! Có thấy  sự uy phong, khí chất vương giả, khiến   chỉ  quỳ phục  ?"
Sa La thành thật trả lời: "Bá khí thì cũng , nhưng quỳ lạy thì ."
Qua lời của Nguyễn Kiều, chiếc cơ giáp còn   cần đoán cũng rõ là của Trân Hàn.
Lúc , chiếc xe bay  hạ thấp xuống, Thời Miên hất lọn tóc xoăn nhẹ và thoăn thoắt rời khỏi khoang xe: "Học viện bắt đầu tuyển sinh  ?"
"Hôm qua  bắt đầu .  và Vũ Tráng Tráng đang ở đây tuyển sinh. Chủ nhiệm Tôn bảo bắt đầu sớm một chút, hy vọng  thể thu hút thêm vài ứng viên."
Thời điểm Thời Miên đến học viện, năm nhất chỉ còn  năm sinh viên, mà trong đó  một  là sinh viên lưu ban. Nghĩ như , những gì Tôn Trường Không đang cố gắng  cũng    lý.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-khong-tinh-te-hieu-truong-nho-be-nhung-sieu-ba-pciq/chuong-277.html.]
Cô liếc qua xấp hồ sơ đăng ký  bàn: "Bây giờ  bao nhiêu  nộp hồ sơ ?"
"Mười... mười một ."
"Đã vượt trội so với năm ngoái ." Hồ Nhất Châu  khỏi ngạc nhiên.
"Đều là những  sống gần học viện." Sa La gãi đầu, vẻ mặt  bối rối, đáp: "Trong đó  ba  là nhân viên của học viện."
Cũng   gì lạ. Lâm Tượng phát triển chỉ trong một hai tháng gần đây, ngoài khu dân cư ngoại vi nghèo nàn, gần như chẳng ai  đến nó.
Thời Miên thoăn thoắt chia tập hồ sơ đăng ký thành bốn phần: "Đến đây giúp phát ."
Mọi  vẫn còn đang hoang mang  rõ cô  sai bảo ai, nhưng ngay giây tiếp theo, bốn chiếc cơ giáp  xếp hàng tiến lên,  lượt nhận lấy những tập hồ sơ từ tay cô.
Chúa ơi, để cơ giáp giúp phát hồ sơ đăng ký! Với những cỗ tay kim loại khổng lồ như thế, liệu cơ giáp    một công việc đòi hỏi sự tỉ mỉ đến ?
Thực tế  chứng minh rằng,   ở Lâm Tượng  thể  giỏi việc khác, nhưng  sở hữu những đôi tay vô cùng khéo léo.
Phải  rằng, sự phát triển vượt bậc của họ đến ngày nay, đều nhờ Thời Miên tháo dỡ và tái lắp ráp cơ giáp. Nếu  học  gì khác, thì ít nhất kỹ năng  cũng  trở thành một kỹ năng ăn sâu  tiềm thức.
Đám đông xung quanh sững sờ dõi theo những cánh tay cơ giới khổng lồ thong thả rút  từng phiếu đăng ký. Sự ngỡ ngàng chỉ kéo dài trong chốc lát  khi họ bùng nổ trong phấn khích.
“Cho  một tờ với!”
“ nữa, một phiếu!”
“Ông  tuổi   mà còn  nhập học ư?”
“Không  phép ?  đến đây là để đăng ký cho con trai út của .”
Chưa chắc    thực sự khao khát đến trường, nhưng việc nhận  phiếu đăng ký từ bàn tay của một cơ giáp? Chỉ riêng điều đó thôi cũng đủ để khoe khoang và tự hào suốt nửa năm. Những  chen chúc xô đẩy, còn những ai  chen nổi thì  bên ngoài ghi hình, hy vọng  cái gì đó để đăng lên mạng tinh võng. Chỉ trong khoảnh khắc, hàng  xếp dài  quầy tuyển dụng của Phi Hổ Bang bỗng chốc tan rã, ngay cả vài thành viên của bang phái  cũng chen lấn  đám đông để tranh giành phiếu đăng ký.
Quyển 1