Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
                    mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
                    https://s.shopee.vn/1B8nPQWmqZ
                    
                        
                             
                        
                    
                    MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
                 
                
                    
Cuối cùng, Vũ Tráng Tráng,  bước   cùng và  chịu nổi áp lực, tức giận  hai  bạn của , ánh mắt đầy vẻ trách móc: "Mình coi  là chiến hữu,  mà   định đổ tội cho  ?"
Vương Lạc cố tình cúi đầu  chằm chằm mũi giày, giả vờ như   thấy cũng   thấy gì.
Vũ Tráng Tráng  đến mức  nghiến răng.
"Được thôi, nếu    thành thật,  đừng trách   nể tình."
Cậu học sinh suy nghĩ một lúc,  nảy  một ý: "Thưa Hiệu trưởng, chính Vương Lạc  lôi kéo chúng em . Em  nhiều  từ chối, nhưng   cứ khăng khăng ép buộc em  theo."
Bị Vũ Tráng Tráng chỉ trích, Vương Lạc tỏ  vô cùng uất ức: " dẫn   lúc nào chứ? Thưa Hiệu trưởng, đây rõ ràng là sự vu oan! Chính Vũ Tráng Tráng sợ em sẽ thẳng thắn vạch trần nên mới vu khống, cố tình lôi em ! Cô  nghiêm trị kẻ chủ mưu !"
Hai  liên tục cãi vã, lời qua tiếng  ngày càng gay gắt, nhưng chẳng ai chịu  rõ rốt cuộc họ   gì.
Thời Miên chuyển ánh  sang Trần Hàn,  nãy giờ vẫn giữ im lặng. "Còn  thì ?"
Cô khá hài lòng với  học sinh : điềm tĩnh và nghiêm túc,  hề đánh giá thấp đối thủ dù đó chỉ là một cô bé non nớt. Tuy sức mạnh  đạt đến đỉnh cao, nhưng   sở hữu sự kiên nhẫn và ý chí vững vàng, khác hẳn với Trương Thiên Minh, kẻ chỉ cần một chút khiêu khích  mất  lý trí.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-khong-tinh-te-hieu-truong-nho-be-nhung-sieu-ba-pciq/chuong-28.html.]
Trước câu hỏi của Thời Miên, Trần Hàn chỉ cúi đầu, trầm giọng : "Em sai ,"  hề biện minh thêm một lời nào.
Thời Miên nhận thấy một vết bầm nhỏ nơi khóe mắt . "Cậu  ẩu đả ?"
Trần Hàn mím môi và  trả lời.
Vương Lạc thấy , lập tức vội vàng giải thích: "Hiệu trưởng đừng hiểu lầm, em gái Trần Hàn ở nhà một  nên   lo lắng,  về nhà kiểm tra. Có lẽ  đường trở về,   vô tình va   đó thôi ạ."
Thời Miên  bày tỏ sự đồng tình cũng  bác bỏ, chỉ tiếp tục hỏi: "Còn  thì ?"
"Còn em..." Vương Lạc đảo mắt qua  đầy lúng túng,  ấp úng : "Tối qua  em sinh em bé, nên em đến bệnh viện chăm sóc  ạ."
"Em    Vương Lạc sinh em bé, nên em cũng  lo lắng và  đến bệnh viện thăm nom suốt đêm ạ."
Ngay khi Vũ Tráng Tráng dứt lời, cả Thời Miên và Vương Lạc đồng loạt    chằm chằm bằng ánh mắt hết sức kỳ lạ. Phát ngôn của   rõ ràng  vấn đề. Mẹ  khác sinh con,   lo lắng đến mức  túc trực cả đêm ở bệnh viện ...?
Thời Miên thừa  lời  dối   thể che mắt ai, cô cũng chẳng cần  suy đoán thêm. Tuy nhiên, mục đích của cô  chỉ dừng  ở đây.
 Quyển 1