Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
                    mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
                    https://s.shopee.vn/9KUV8bsqzA
                    
                        
                             
                        
                    
                    MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
                 
                
                    
Mặc dù Thời Miên  vẻ nghiêm khắc, nhưng ít nhất cô   cấm họ nghỉ ngơi. Nếu thực sự mệt mỏi  chịu nổi nữa, họ cũng  thể đến bên cạnh nghỉ ngơi và uống chút nước.
Không  là do quá kiệt sức,  là mong   nghỉ ngơi quá lớn, mà Vương Lạc thậm chí cảm thấy nước uống  vị kỳ lạ ngày thường giờ  trở nên thơm ngon hơn bao giờ hết.
Thời Miên  Vương Lạc từ đầu đến chân,  đầy mồ hôi và bùn đất,  đó  sang  hai  còn : "Hôm nay chúng  dừng  ở đây thôi."
Vương Lạc cảm động đến  , Vũ Tráng Tráng cũng nhanh chóng bỏ cuốc xuống. Sau khi bỏ xong, thấy ánh mắt của Thời Miên,    vội vàng nhặt cuốc lên và đặt gọn gàng  gốc tường.
Vũ Tráng Tráng cũng  lấy một cốc nước lớn, uống ừng ực và  với Thời Miên: "Hiệu trưởng, nước  ngài mua từ hành tinh khác về   mà   ngon thế?"
Sao  ngon thế ?
Dĩ nhiên là bởi vì nó   pha trộn với linh tuyền của thế giới tu tiên, mặc dù đó là loại thấp nhất,  thể tìm thấy ở khắp  nơi.
Ánh mắt Thời Miên lạnh lùng đánh giá, tựa như đang quan sát những cá thể đang  vỗ béo trong lồng kính: "Không  bữa ăn nào miễn phí ,   các  sẽ   trả cả gốc lẫn lãi đấy."
Vũ Tráng Tráng bỗng nhiên cảm thấy rợn sống lưng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-khong-tinh-te-hieu-truong-nho-be-nhung-sieu-ba-pciq/chuong-34.html.]
Lúc  Trần Hàn cũng  trở về. So với vẻ kiệt sức của hai  ,   vẫn còn giữ  chút phong thái.
"Ngày mai đến sớm một chút." Thời Miên nhắc nhở  : "Diện tích đất cần khai phá ngày mai sẽ nhiều gấp ba , đến muộn e rằng  thể  thành."
"Ngày mai   đến nữa!"
"Gấp ba !"
Vương Lạc và Vũ Tráng Tráng suýt nữa thì sặc nước.
Dường như Thời Miên  nhận  sự kinh hãi của họ, khẽ xoa cằm : "Vốn dĩ công việc  dành cho tất cả học viên trong lớp các , nhưng những  khác  chịu đến nên đành  để các  vất vả ."
Vương Lạc và Vũ Tráng Tráng cứng họng.
Đề tài công việc quá nặng nề, đến nỗi khi thấy Hồ Nhất Châu đang thong dong  trong hành lang trở về ký túc xá, trong đầu họ chỉ còn mỗi suy nghĩ về việc họ    quần quật cả ngày  cho những kẻ khác. Oán khí trong lòng họ cuộn trào, gần như  hóa thành thực chất.
Nhìn dáng vẻ Hồ Nhất Châu với hàng lông mày rậm, đôi mắt to nhưng khuôn miệng  đặc biệt  ăn đòn: "Nghe   vài kẻ ngốc  học, chẳng lẽ là  các  ? Thể trạng các  kém cỏi ,  thêm chút việc  mệt bã  thế  ."
 Quyển 1